"Hả? Anh có biện pháp!" Ánh mắt Mịch Nhi sáng lên, cô đối với Liên
Tĩnh Bạch phúc hắc đã toàn tâm tin tưởng, tự mình không nghĩ ra được biện
pháp tốt, bình thường anh sẽ bất ngờ!
"Đây là bí mật, nói ra cũng không linh!" Liên Tĩnh Bạch lắc đầu mà nói,
"Đợi đến lúc đó em sẽ biết, tuyệt đối sẽ nhàn nhã suốt đời, để cho em không
bao giờ phải phiền não!"
"Vậy em cũng chỉ tiếp tục chờ rồi. . . . . ." Mịch Nhi chấp nhận không
lãng phí tinh lực hỏi, trải qua bao kinh nghiệm đã để cho cô học thông minh
ra, anh không muốn nói cô cũng không hỏi.
Có thể khiến cho cô sống yên bình thì thế nào cũng được.
Ý tưởng Mịch Nhi bộc phát, cô hài hước uốn hai bên lỗ tai Liên Tĩnh
Bạch, giống như cầm day cương điều khiển ngựa, trong miệng lẩm bẩm:
"Tiểu Bạch, chạy nhanh lên một chút! Kéo!"
Liên Tĩnh Bạch bị cô làm cho dở khóc dở cười, chẳng lẽ bây giờ cô còn
muốn cưới ngựa giống như hồi bé ư, còn quát một tiếng kéo!
Đồng ý của cô chạy nhanh lên một chút, đó chính là thừa nhận mình là
ngựa, nhưng mắng cô mấy câu mình không làm được, Liên Tĩnh Bạch
không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái im lặng không lên tiếng, anh
lén đưa tay lên nhéo cái mông nhỏ của Mịch Nhi, trả thù để cho cô cảm
thấy hơi đau đớn.
"A! Anh nhéo em!" Mịch Nhi hoảng sợ kêu, nắm bờ vai anh đánh lại,
"Anh cái đồ trứng thối, em để cho anh nhéo này--"
Liên Tĩnh Bạch lại hoàn toàn đem việc Mịch Nhi khoa chân múa tay như
đang mát xa, mượn cơ hội hoạt động bả vai căng thẳng một chút, miệng anh
cũng không đáp lời, chỉ vững vàng cõng cô đi về phía trước.