Nhi lại thích Tiểu Muội như vậy, có thể không chừng sau này Mịch Nhi
cũng thích người anh Tiểu Bạch, hoặc là thích người em trai Tiểu Hắc! Vì
vậy Tố Tâm, cô cứ cùng Mịch Nhi yên tâm ở lại đây, chúng ta sẽ mỏi mắt
chông chờ tương lai, có được không?"
Đôi mắt màu tím của Tố Tâm hiện lên đủ mọi cảm xúc, cuối cùng chậm
rãi mở miệng: "Liên hoa, tôi phát hiện trừ vẻ ngoài xinh đẹp, tôi cũng phải
bội phục tài ăn nói của cô, tôi đã bị cô thuyết phục rồi. . . . . . Đúng vậy,
Mịch Nhi thích mới là quan trọng nhất, tôi không thể nắm trong tay cuộc
đời con bé trong tay, phá hư những gì nó yêu thích, cho nên, tôi và Mich
Nhi sẽ tạm thời ở lại."
"Tạm thời?" Mục Thần lại nhăn mày, "Tạm thời là sao, chẳng lẽ cô vẫn
muốn dẫn con gái trở về cái trụ sở bí mật nơi không có ánh mặt trời kia
sao?" Vậy thì anh ta phải đi nơi nào tìm thấy Mịch Nhi!
"Tôi sẽ mua một mảnh đất canh nhà họ Triển để xây nhà, chờ căn nhà
làm xong, tôi và Mịch Nhi sẽ dời dời đến đó ở, tiếp tục cùng Liên Hoa làm
hàng xóm." Tố Tâm nói ra quyết định vừa mới cẩn thận nghĩ đến, "Tôi cũng
biết rằng Mịch Nhi rất thích ở cùng Tiểu Muội, nên khó mà tách nó ra,
nhưng ở lại nhà họ Triển cũng không phải biện pháp tốt, tôi cũng cần một
phòng đặc biệt nghiên cứu thí nghiệm, cho nên, tôi quyết định xây một căn
nhà ở thành phố K. Như vậy vừa có thể để cho bọn trẻ chơi chung một chỗ,
hai nhà có thể qua lại, mà Mục Thần cũng có thể tới thành phố K thăm
Mịch Nhi, đây là sự sắp xếp tốt nhất rồi."
"Như vậy thì tốt quá!" Mục Thần trầm mặc chốc lát, cuối cùng cũng gật
đầu, "Xây nhà cứ để tôi lo, vìcô cũng không có quan hệ với người nào ở
đây? Không biết Mịch Nhi thích phong cảnh thế nào, phải xây dựng ra sao
đây
?. . . . . ."
Tố Tâm cúi đầu cùng anh bàn bạc: "Vùng lân cận đây giống như tấc đất
tấc vàng, hơn nữa có tiền mà không mua được, nếu như anh đã có quan hệ,