Khăn tắm trên người Mịch Nhi rơi trước cửa phòng tắm, nụ hôn triền
miên cùa Liên Tĩnh Bạch mang theo ngọn lửa nồng đậm, từ phòng tắm đốt
tới phòng ngủ, hai người kề sát đi chung với nhau, ôm nhau không tách ra.
Liên Tĩnh Bạch dịu dàng đặt Mịch Nhi lên giường lớn, ** cô trắng nõn
mềm mại giống như viên ngọc hoàn mỹ, mắt anh tỏa sáng lấp lánh, anh nhẹ
nhàng che phía trên cô, quỳ xuống hôn lên từng tấc thân thể cô, ngậm chặt
từng chút da thịt làm anh động lòng, in dấu xuống vết hôn đỏ thẫm. . . . . .
"A. . . . . . Uhm. . . . . ." Bị hôn kỹ càng không ngừng xâm nhập hành hạ,
Mịch Nhi phát ra một hồi tiếng kêu ai oán, cô cọ xát da thịt nóng rực của
Liên Tĩnh Bạch, vô thức kêu lên.
Ngón tay của cô nắm ga giường thật chặc, trong thân thể giống như là có
ngọn lửa bốc cháy, dâng lên một loại khát vọng thiêu đốt cô, cô muốn cái
gì, chỉ có Liên Tĩnh Bạch có thể cho cô cái đó. . . . . .
Liên Tĩnh Bạch cố nén mãnh liệt dưới cốc khiếm vọng, dịu dàng phác
thảo mùi hương của Mịch Nhi, mới trướng đến phát đau nóng bỏng chống
đỡ nó ở lối vào.
Anh liếm vành tai Mịch Nhi, nhẹ nhàng an ủi cô: "Bảo bối, sẽ đau một
chút, nhưng anh sẽ có gắng dịu dàng——"
Nói xong, hông của anh trầm xuống, thật sâu, hung hăng, xuyên qua ngây
thơ thuần khiết nhất ——
"A —— ô. . . . . ." Mịch Nhi kêu đau thét đến chói tai bị miệng Liên Tĩnh
Bạch ngậm lại, cô không cách nào phát tiết ra đau đớn, ngón tay giống như
vuốt mèo cào sau lưng anh, lưu lại chút vết máu.
Liên Tĩnh Bạch lại yên lặng chịu đựng tất cả, anh dùng ý chí mãnh liệt
nhất, đợi cô quen với nhiệt độ của anh, mới chậm rãi nâng eo lên, vô cùng