Lần này nhà họ Triển cưới dâu cả cần có buổi lễ xa hoa chuẩn bị tỉ mỉ
gần một hai tháng, đợi sau khi anh cả kết hôn còn nhất định phải đi hưởng
tuần trăng mật với Mịch Nhi, vậy thời gian sẽ khá dài, nói không chừng hai
người này cũng không có quản đến sống chết của người em trai này, chỉ cần
hưởng thụ chuẩn bị du lịch vòng quanh thế giới. . . . . .
Triển Dĩ Mặc len lén thở dài ở trong lòng, nghĩ tới những chuyện này,
anh chỉ cảm thấy tiền đồ ảm đạm! Trong thời gian dài tương lai, anh cũng
đừng nghĩ được rảnh rỗi tự đắc như trước kia!
Mà đây chính là việc thả lỏng duy nhất trong công việc bận rộn, trong lúc
nhàn rỗi ở công ty, luôn trêu đùa một vài nhân viên nữ như vậy, soi mói
nam quản lý.
Trêu đùa phụ nữ xinh đẹp, vẫn luôn là hứng thú tệ hại của anh.
Tuân theo nếp sống tốt đẹp của nhà họ Triển, sống dưới sự chú ý của cả
gia đình, Triển Dĩ Mặc năm nay gần hai mươi tuổi tuyệt đối không dám
túng dục háo sắc, cũng không dám lưu luyến bụi hoa, anh chỉ là ưa thích
dùng ngôn ngữ để ca ngợi đủ loại người đẹp, miệng ba hoa hiển thị rõ sự
phong lưu, nhưng thực chất tiếng triển của anh với phụ nữ, gần như bằng
không.
Chêu đùa các nhân viên, là công việc để anh giải tỏa căng thẳng ở trong
công việc. Nhìn những nhân viên tầng lớp quản lý được anh cả huấn luyện
nghiêm túc, bây giờ bị anh đùa giỡn mất đi ý trí, trong lòng thoáng ghét đại
ca mới có thể cảm thấy thăng bằng một chút.
Người nữ thấy Triển DĨ Mặc đang thất thần nghĩ cái gì, lại tìm đúng thời
cơ nhẹ nhàng đi khập khiễng, chuẩn bị lặng lẽ chạy trốn. Giọng nói cô tạm
biệt gần như không thể nghe thấy: "Triển tổng, anh bận rộn, tôi đi trước đây.
. . . . ."