2. Giai đoạn đề xuất những nguyên lý triết học duy vật biện chứng và
duy vật lịch sử
Thời gian từ năm 1844 đến năm 1848 là quá trình Mác - Ăngghen từng bước
xây dựng những nguyên lý triết học duy vật biện chứng và duy vật lịch sử.
Trong tác phẩm Bản thảo kinh tế - triết học năm 1844, Mác đã trình bày những quan
điểm kinh tế và triết học của mình thông qua việc phê phán kinh tế chính trị học cổ điển
của Anh và tiếp tục phê phán triết học duy tâm Hêghen; đồng thời ông vạch ra "mặt
tích cực" của nó là phép biện chứng. Những quan điểm mới của Mác được thể hiện
trong việc phân tích sự tha hóa của lao động với phạm trù "lao động bị tha hóa"; từ đó,
Mác cắt nghĩa tự tha hóa bản thân con người và vạch ra con đường khắc phục sự tha hóa
đó.
Thuật ngữ "tha hóa" đã được sử dụng rộng rãi trong sách báo triết học thời ấy. ở
Hêghen, đó là sự "tự tha hóa" của "ý niệm tuyệt đối" thành giới tự nhiên; ở Phoiơbắc,
đó là sự tha hóa "bản chất tộc loại" của con người trong Chúa. Mác muốn cắt nghĩa sự
tha hóa con người từ chính điều kiện sống và các quan hệ xã hội của con người, từ
chính hoạt động thể hiện năng lực bản chất của nó là lao động, Mác xem sự tha hóa của
lao động như một tất yếu lịch sử: "tự tha hóa" của lao động. Sự tồn tại và phát triển của
"lao động bị tha hóa" gắn liền với sở hữu tư nhân. Khác với các nhà tư tưởng trước đây,
cắt nghĩa sự ra đời chế độ sở hữu tư nhân tư bản do tính tham lam, ích kỷ của con
người. Mác cho rằng sở hữu tư nhân được sinh ra do "lao động bị tha hóa", nhưng sau
đó lại trở thành nguyên nhân của sự tha hóa của lao động và sự tha hóa của con người.
Sự tha hóa đó phát triển cao độ trong chủ nghĩa tư bản, thể hiện ở sức lao động bị biến
thành hàng hóa cũng như ở quá trình hoạt động sản xuất và sản phẩm của lao động; từ đó,
dẫn tới "sự tha hóa của con người khỏi con người". Bởi vậy, việc khắc phục sự tha hóa ấy
chính là sự xoá bỏ chế độ sở hữu tư sản. Việc giải phóng người công nhân khỏi "lao động bị
tha hóa" dưới chủ nghĩa tư bản cũng là khắc phục lao động bị tha hóa nói riêng, là sự
giải phóng con người nói chung.
Với sự phân tích trên, Mác luận chứng cho tính tất yếu của chủ nghĩa cộng sản
trong sự phát triển xã hội. Mặc dù sự luận chứng này còn ở trình độ chưa chín muồi về
lý luận, song nó đã cho phép phân biệt quan niệm của Mác về chủ nghĩa cộng sản với
những quan niệm chủ nghĩa bình quân vốn có của các môn phái chủ nghĩa cộng sản
không tưởng. Mác cũng đã tiến xa hơn Phoiơbắc rất nhiều trong quan niệm về chủ nghĩa
cộng sản tuy vẫn dùng những thuật ngữ triết học của Phoiơbắc. Theo Mác, "chủ nghĩa
cộng sản như vậy, với tính cách là chủ nghĩa tự nhiên hoàn bị, = chủ nghĩa nhân đạo"
1
Ông bác bỏ thứ chủ nghĩa cộng sản bình quân mà ông gọi là chủ nghĩa cộng sản thô
thiển, phủ nhận cá tính của con người, là sự "quay trở về tính giản dị không tự nhiên của
con người nghèo khổ và không có nhu cầu"
2
1. C.Mác và Ph.Ăngghen: Toàn tập, Nxb. Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2000, t.42, tr. 167.
2. Sđd, t.42, tr. 165.
55