GIAO ƯỚC ĐỊNH MỆNH - Trang 245

Nhưng công tước có vẻ thích thú hơn là bị xúc phạm, “Tôi đã là một

kẻ phóng đãng khi còn trẻ, nếu nói một cách tử tế. Còn về trò may rủi, hãy
chỉ nói rằng tôi có thể đưa ra rất nhiều thỏa thuận và vẫn nhận được nhiều
sự đồng thuận”.

Victoria cảm thấy mặt bà đỏ rực như màu váy của Gigi. Ôi, sao bà

ghét đỏ mặt trước mọi người, thật không lịch sự và trẻ con. Camden, cầu
nguyện cho cậu ấy, vẫn đang ăn với vẻ thích thú háu đói, như thể cậu ấy
không nghe thấy một từ nào của cuộc hội thoại trong năm phút qua. Nhận
thấy tín hiệu của chồng, Gigi đâm một cái nữa vào lát ức vịt còn lại trên
đĩa. Tuy nhiên, công tước vẫn chưa buông tha.

“Cô gái”, ông nói với Gigi, “Tôi hy vọng cô nhận ra mình may mắn

như thế nào, khi ở tuổi này, vẫn còn có một người mẹ nhảy múa với ma quỷ
vì cô”.

Giờ đến lượt Camden ho trong chiếc khăn tay của mình, mặc dù trong

trường hợp của cậu ấy thì nó nghe giống một tiếng cười tắc nghẹn hơn là
tiếng nghẹn thực sự. Cho đến cái ho nhại lại đó, bữa tối đã gần giống với
một bữa tối nhiều gai góc giờ lại giống với một bữa tối trào phúng.

Giờ thì bà đã biết bữa tối là một tối kiến, đúng vậy không nhỉ, Victoria

hoang mang nghĩ. Tại sao, ôi, tại sao bà không xóa bỏ nó? Tại sao bà cứ
khăng khăng như thể công tước là Moby Dick (*) và bà là thuyền trưởng
Ahab loạn trí, người sẽ đâm ông bằng cái lao móc hoặc chết vì quá sức?

_(*) Moby-Dick là tác phẩm kinh điển ra đời năm 1851 viết về hành

trình săn cá voi trắng khổng lồ do thuyền trưởng Ahab dẫn đầu. Tác phẩm
này được đề cử trở thành “Cuốn sách chính thức” của bang do đã thể hiện
một lịch sử văn học phong phú của Massachusetts.

Gigi không phải là người ngồi xuống nghe thuyết giảng, “Thưa ngài,

tôi hy vọng ngài nhận ra rằng, trong khi tôi rất biết ơn, tôi cũng phải nhắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.