GIAO ƯỚC TỬ VONG - Trang 4

Giáo sư Lan nhướng một bên mày nói :" Đương nhiên là được. Nhưng

tôi có thể biết tôi đi cùng ai không?"

Nam thanh niên lúc này mới ý thức được sự đường đột của mình.

"Xin lỗi giáo sư, con vội vã quá rồi, con tên là Phương Nguyên. Cha

con là Phương Trung, ngài vẫn còn nhớ ông ấy chứ ạ?"

"Phương Trung... ý cậu là, người mà 20 năm trước ta quen..."

"Đúng, chính là ông ấy."

"Vừa nãy cậu nói là ông ấy sắp mất ư, có chuyện gì vậy?"

"Là bệnh máu trắng, thưa giáo sư. Bệnh tật đã dày vò ông ấy hơn một

năm rồi. Hai ngày trước, bác sĩ đã gửi giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.
Con nghĩ ông ấy không cầm cự nổi qua tối nay rồi."

Giáo sư Lan hiếu kì hỏi :"Vậy, cậu lại tìm tôi làm gì?"

"Giáo sư, nói thật, tụi con cũng cảm thấy kì lạ." Phương Nguyên khó

hiểu lắc đầu nói, "Cha con bây giờ chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, thế nhưng
ông ấy không hề trăn trối bất kì chuyện gì liên quan đến việc sau khi ông ấy
mất cả, chỉ là nhắc đi nhắc lại là muốn tụi con đi mời ngài tới, nói là...
muốn nghe hết câu chuyện mà 20 năm trước chưa nghe hết. Tụi con thật sự
là hết cách rồi, đành phải tới đây mời ngài."

Giáo sư Lan trầm ngâm một lúc rồi nói :" Biết rồi, chúng ta đi thôi."

"Thực sự rất cảm ơn ngài, giáo sư!" Phương Nguyên cúi mình, "Xe ở

dưới lầu ạ!"

Chiếc ô tô màu đen chạy vút nhanh qua lại giữa sự xa hoa truỵ lạc của

thành phố, sau 20 phút thì dừng lại trước một bệnh viện lớn trang trọng và
đồ sộ. Phương Nguyên xuống xe mở cửa cho giáo sư Lan, sau đó dẫn ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.