GIAO ƯỚC TỬ VONG - Trang 52

Quay số liên tiếp ba, bốn lần, Nghê Hiên cũng không hề nghe máy,

Hải Minh đứng trong phòng, đầu óc mông lung.

Vào lúc anh đang luống cuống không biết làm sao, điện thoại anh đột

nhiên kêu lên, doạ anh hết hồn, anh vội vàng nghe máy, nghe thấy tiếng
Nghê Hiên trong điện thoại :"Hải Minh hả? Vừa nãy anh gọi cho tôi hả?"

Hải Minh thở một hơi dài thườn thượt :"Vừa nãy anh đang làm gì vậy?

Tôi gọi tới mấy lần mà anh đều không nhận được sao?"

"Xin lỗi, tối hôm qua tôi thức khuya. Vừa nãy ngủ say như chết, anh

gọi tới mấy lần vậy mà đều không thể đánh thức được tôi, là vợ tôi kêu tôi
dậy tôi mới biết là anh gọi tới đó."

Hải Minh lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nói :" Anh dọa chết tôi rồi, tôi

còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi chứ!"

Nghê Hiên cười haha mấy tiếng :"Làm gì dễ xảy ra chuyện vậy chứ."

Ngay sau đó, anh ta hào hứng nói :"Hải Minh, anh cứ ở yên ở studio đi, tôi
tới tìm anh ngay, tối hôm qua, tôi đã phát hiện được vài thứ có giá trị!"

"Hả? Là gì vậy?" Hải Minh hỏi gấp.

"Nói qua điện thoại không rõ đâu, để tôi đến rồi hẵn nói, anh đợi tôi

nhé!" Nghê Hiên cúp điện thoại.

Hải Minh gác điện thoại xuống, khẽ cười mấy tiếng, anh cảm thấy

Nghê Hiên cái con người này không chỉ mặt mũi baby, ngay cả tính cách
cũng giống con nít nữa.

Rửa mặt, súc miệng xong, Hải Minh đun nước pha một chén mì ăn

liền. Vừa ăn được một nửa thì nhìn thấy Nghê Hiên đã lật đật đến ngoài cửa
kiếng, trong tay anh ta cầm một túi tài liệu. Hải Minh đi tới mở cửa, Nghê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.