được. Cô gái phản ứng theo cách được nỗi đau định hướng, nhưng tôi có
kích động cô cũng vô ích, cô không mở mắt. Theo thang điểm hôn mê
Glasgow: 8 hoặc 9, điều đó có nghĩa là đã mất ý thức ở mức độ nghiêm
trọng rồi.
Động não đi nào!
Tôi nhìn quanh. Trên nền nhà lăn lóc một chai Jim Beam và một chai
Four Roses. Gần thùng rác, tôi nhặt được hai lọ nhựa đựng thuốc. Tôi nheo
mắt để đọc nhãn thuốc: Lunesta (thuốc ngủ) và Lorazepam (thuốc an thần).
Khốn kiếp…
Hai lọ thuốc đều rỗng cho thấy liều tiêu thụ phải rất lớn. Cô gái này
không giả bộ tự tử. Trộn với lượng lớn rượu bourbon, hậu quả mà dạng chất
này gây ra hết sức tàn khốc.
Tôi giơ hai cánh tay cô gái lên cao để hạn chế chảy máu. Cô thở rất
chậm, huyết áp thấp, đồng tử dãn, chân tay bầm tím.
Tôi mất vài giây để điểm lại tình hình. Xuất huyết, thuốc ngủ, thuốc an
thần, rượu mạnh: một thứ cocktail có sức công phá cực mạnh khiến tình
trạng người sử dụng hết sức bấp bênh. Cô sắp chuyển sang giai đoạn suy hô
hấp và ngưng tim.
Tôi đứng dậy, lao vào phòng khách để tìm điện thoại. Tôi bấm số 911 gọi
xe cứu thương. Tôi tìm thấy hai mảnh khăn lau sạch trong tủ bếp và hai
chiếc khăn quàng trong tủ quần áo, tôi dùng chúng để cầm máu bằng cách
thắt chặt quanh cổ tay cô gái.