GIÂY THỨ 12
Sunness
www.dtv-ebook.com
Mở Đầu
MƯỜI NĂM SINH TỬ CHIA ĐÔI BỜ
Tôi quên vui cười, cũng quên than thở
Dùng cả cuộc đời để tìm đáp án của một câu đố không lời giải.
- Cố Thành -
Triệu Diệc Thần dừng xe dưới tòa nhà số 15.
Rạng sáng hai giờ, hầu hết tất cả các chỗ để xe ngoài trời của khu
chung cư đều đã bị chiếm sạch. Hai năm nay số chủ hộ không tăng nhưng
số lượng xe riêng lại bùng phát. Anh ở tòa nhà số 6, bình thường chỉ có thể
đậu xe ở tòa nhà số 15, sau đó đi bộ qua quảng trường trung tâm của khu
chung cư để về nhà.
Đưa tay tắt động cơ xe, nhưng Triệu Diệc Thần lại không muốn xuống
xe ngay lúc này.
Anh đã quá mệt mỏi, ngả đầu tựa lên lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những năm đầu khi mới làm cảnh sát hình sự phải thường xuyên cùng
đồng nghiệp thay phiên nhau thức đêm theo dõi tội phạm, họ đều đã quen
nghỉ ngơi ngay trong xe. Lúc đó công nghệ thông tin vẫn chưa phát triển
như bây giờ, những tin tức về người qua đêm trong xe bị ngạt khí dẫn đến
tử vong rất ít thấy trên mặt báo. Kể cả trong giới cảnh sát của họ trong năm
năm đổ lại đây, người thật sự bị chết ngạt trong xe cũng rất ít. Họ có thể hy
sinh, có thể bệnh tật, có thể gặp tai nạn giao thông, hoặc chuyển từ người