GIÓ MÙA HÈ - Trang 295

Hắn đang bị cái quái quỷ gì không biết? Cô cũng chỉ là một người phụ

nữ thôi mà. Từ trước đến giờ, đối với hắn phụ nữ nào cũng giống nhau hết.
Thế nhưng hiện tại, hắn muốn cô, chỉ một mình cô, niềm khao khát mãnh
liệt đến mức khiến Old Glory của hắn như bị đốt cháy. Đã thế, cô lại còn đỏ
mặt mỗi khi hắn liếc nhìn, như thể cô cũng có cùng cảm giác giống hắn
vậy. Không thể nào, Joseph tự nhủ. Cô là giới hạn của hắn. Vậy thì việc cô
bị hắn thu hút cũng chẳng ý nghĩa gì. Hắn biết, nếu vượt qua giới hạn đó,
điều chờ đợi hắn phía cuối con đường sẽ là nghĩa vụ và hôn nhân, cùng cả
đống trách nhiệm hắn sẽ chẳng bao giờ sẵn lòng gánh vác.

Thật không may, bản năng của đàn ông cũng cho hắn thấy một sự thật

rằng, nếu chiều theo ham muốn của mình, hắn sẽ tìm thấy một vài thứ khác,
là loại khoái lạc mà chưa một người đàn bà nào có thể mang đến cho hắn.
Hắn có thể lờ mờ nhận ra câu trả lời trong mắt cô, mỗi khi ánh mắt hai
người giao nhau và cảm nhận luồng nhiệt nóng bỏng mỗi lần hai cơ thể tiếp
xúc. Bất chấp tất cả, hắn đều muốn cô đến gần mất đi lý trí, chính điều này
đã khiến hắn cực kỳ khiếp sợ. Hắn phải biết tự kiềm chế mình. Tốt hơn hết,
hắn nên lờ đi ham muốn của chính mình. Quan trọng hơn cả, là hắn phải vờ
như không thấy sự mời mọc trong ánh mắt cô.

Đó là một lời mời hoàn toàn ngây thơ, phản ứng của cơ thể một người

con gái trinh trắng đối với loại nhu cầu sinh lý mà chính cô cũng chưa thể
hiểu rõ. Vậy nên, chính hắn cần phải mạnh mẽ và phải giữ mình đủ tỉnh táo
để tránh làm tổn thương cô.

Sau khi khóa lại ổ khóa ngoài song sắt, Rachel nhét chiếc chìa vào

trong túi váy và hướng hắn nở một nụ cười thật rạng rỡ. Và trước khi hắn
đoán được cô định làm gì, cô đã nhào người về phía hắn.

“Ôi, Joseph, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn. Hôm nay là ngày tuyệt

vời nhất trong đời tôi, thật đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.