GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 134

máy chụp hình. Nhưng khi kéo nó ra, tôi ngạc nhiên vì đó là một cái máy
thu băng. Tôi chưa bao giờ nhớ đã thấy Mack sử dụng nó. Có một cuộn
băng trong đó và tôi nhấn nút chạy băng.

"Cô nghĩ gì hở cô Klein? Nghe em có giống Laurence Olivier hay

Tom Hanks không? Em đang thu giọng cô đấy, vậy hãy nói tốt nhé".

Tôi nghe tiếng cười của một người phụ nữ. "Em nói nghe chẳng giống

họ, nhưng em diễn hay đấy, Mack".

Tôi bị sốc đến nỗi nhấn ngay nút ngừng và giàn giụa nước mắt. Cứ

như thể anh ấy đang ở trong phòng, đùa cợt với tôi, giọng anh ấy mới sống
động, sôi nổi làm sao.

Những cuộc gọi hằng năm vào Ngày của Mẹ và sự bất bình ngày càng

tăng của tôi đối với chúng đã khiến tôi quên mất rằng Mack từng luôn có
kiểu nói vui vẻ, mạnh mẽ.

Tôi lại nhấn nút chạy băng.

"Được rồi, em bắt đầu đây, cô Klein". Mack nói. "Cô bảo sẽ chọn một

đoạn của Shakespear hả? Thế còn đoạn này thì sao?" Rồi anh ấy hắng
giọng và bắt đầu: "Khi không được số phận và cặp mắt mọi người sủng
ái..."

Giọng anh chợt thay đổi đầy kịch tính, bất thình lình đầy phẫn nộ và u

ám.

"... Ta chỉ có một mình khóc lóc vì bị ruồng bỏ và quấy rầy thiên

đường lặng câm bằng những tiếng kêu than vô vọng của ta..."

Đó là tất cả những gì có trong cuộn băng. Tôi quay ngược cuộn băng

lại rồi mở một lần nữa. Điều đó có nghĩa là gì? Có phải đó là sự tuyển chọn
ngẫu nhiên hay nó đã được chọn một cách cố ý cho phù hợp với tâm trạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.