không còn các ngọn đèn và các món đồ mỹ thuật hiếm có mà tôi đã trông
thấy trong lần đến thăm trước.
"Chúng tôi sẽ dọn đến căn nhà của chúng tôi ở Pennsylvania". Lil
Kramer nói. "Gus và tôi đã rất sẵn sàng để về hưu rồi".
Bà ấy sẽ bỏ trốn, tôi nghĩ khi quan sát bà. Mặc dù căn phòng mát mẻ,
trên trán bà vẫn tươm những giọt mồ hôi li ti. Mái tóc xám của bà được
chải ngược ra sau khuôn mặt và được cột chặt ở phía sau tai. Làn da cũng
có màu xám xỉn như mái tóc bà. Tôi chắc bà không ý thức được rằng đôi
tay bà đang chà xát vào nhau theo kiểu cách lo lắng, bực bội.
Dù không được mời, tôi vẫn ngồi lên chiếc ghế gần nhất. Tôi nhận ra
sẽ hoàn toàn là vô ích nếu không đi ngay vào vấn đề. "Bà Kramer, bà biết
anh trai tôi. Bà có nghĩ anh ấy là kẻ giết người không?"
Bà bặm hai môi lại với nhau. "Tôi chẳng biết cậu ấy như thế nào". Rồi
bà bật ra: "Cậu ấy nói dối về tôi. Tôi đã tử tế với cậu ấy. Tôi thực sự thích
cậu ấy. Tôi đã chăm sóc quần áo và phòng của cậu ấy tốt đến thế. Vậy mà
cậu ấy lại kết tội tôi".
"Kết tội bà về điều gì?"
"Đừng bận tâm. Điều đó không thực, và tôi không thể tin được tai
mình".
"Điều đó đã xảy ra lúc nào?"
"Một vài ngày trước khi cậu ấy biến mất. Và rồi cậu ấy còn nhạo báng
tôi".
Không ai trong hai chúng tôi nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra. "Ngậm
miệng lại, Lil". Gus ra lệnh khi hắn sải bước qua căn phòng. Hắn quay mặt
đối diện tôi. "Còn cô thì bước ra khỏi nơi này. Anh trai cô đã trâng tráo đối