GIÓ NGHIÊNG MƯA NHẸ CHẲNG NÊN VỀ - Trang 4

Anh cười: “Đến muộn đúng là không phải phong cách của em.”

Bóng tối bao phủ cả thế giới bên ngoài, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt hắt

vào trong xe, ánh mắt anh sáng ngời, nhưng thần khí lại có chút lộn xộn.

“Nói đi, tìm em có việc gì?” Cô xoa nhẹ hai mắt, giọng nói hiện rõ sự

mệt mỏi, “Ngày mai em còn phải lên máy bay sớm.”

Anh chỉ siết chặt tay lái hơn một chút, nhàn nhạt hỏi lại cô: “Vậy mà còn

đồng ý ra ngoài với anh?”

“Đại thiếu gia, anh từ xa tới, em có thế nào thì cũng phải đồng ý .” Duy

Nghi quay đầu tránh ánh mắt anh, cười gượng: “Muốn đi ăn khuya không?
Anh dẫn đường đi.” Cô siết chặt khăn choàng rồi tựa mình ra sau, “Em ngủ
một chút, đến nơi thì đánh thức em dậy.”

Vẫn là thái độ thờ ơ này, Đường Gia khép lại cửa kính xe, nhẹ nhàng

nhìn lướt qua cô gái bên người, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt, tràn
ngập mệt mỏi, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch.

Anh nhớ lại lần đầu gặp cô, khi đó anh mới từ nước ngoài về. Phải cùng

cha mẹ đi ngoại giao cùng đủ loại gia đình. Gia đình buôn bán có, quan
chức có, nói chung là kiểu gì cũng có. Lúc đó cô ngoan ngoãn ngồi cạnh
cha anh như thể đã quá quen với những kiểu giao tiếp thế này. Đường phu
nhân khen cô vừa xinh đẹp, vừa hiểu biết nên chẳng bỏ lỡ thời cơ kéo đôi
trẻ lại gần nhau hơn. Cô lịch sự mỉm cười đáp lễ với anh, anh thấy thinh
thích nụ cười của cô, môi chỉ nhẹ nhàng nhếch một chút, đẹp dịu dàng lại
không quá vồ vập. Đương nhiên, sau này anh mới biết mình đã bị lừa, cô và
em trai cô là hai người vô cùng kiên định và quyết đoán. Đường phu nhân
rất quý mến cô nên ngồi bên cạnh hỏi lấy hỏi để, cô không những kiên nhẫn
trả lời hết thảy mà lại còn ứng đối rất lễ độ. Tới khi tàn tiệc về nhà rồi mẹ
anh vẫn khen cô không ngớt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.