“Nó ở đây làm gì?” - vừa suy nghĩ tôi vừa nhìn vào chiếc cốc. Con mực
tự phát sáng: một thứ ánh sáng màu xanh tỏa ra từ trong lòng con vật. Khắp
mình nó nổi lên những điểm sáng nhiều màu, phân bố rất đẹp. Nhờ ánh
sáng của con mực ta có thể đọc được sách. Tôi chưa từng trông thấy những
loại mực này và nghĩ: “Giá mà gửi được lên vệ tinh cho Biata nhỉ”.
Tôi chỉ vừa bước ra xa chiếc cốc, con mực tắt ngay ánh sáng.
Hình như Trauri Xinkhơ không để ý đến tôi.
“Có lẽ nên đi khỏi đây chăng?”
- tôi tự nghĩ, nhưng lập tức gạt ngay ý
nghĩ đó. Mọi cái trong gian phòng này đều hấp dẫn. Rất nhiều máy đo lạ,
con mực đỏm dáng, bể nuôi cá khổng lồ có thể ngắm hàng giờ không chán
mắt. Nhưng khêu gợi tính tò mò hơn cả chính là chủ nhân. Người cao, gầy,
anh ta chăm chú theo dõi dao động ký, và màn ảnh vô tuyến. Trên màn ảnh
hiện lên một mảnh đại dương, đúng hơn là một mảnh đáy đại dương đầy
những táng đá ba-dan màu nâu xẫm. Xét theo màu xanh xẫm của nước thì
đại dương khá sâu. Bất thình lình tôi trông thấy một con bạch tuộc. Nó lớn
vô cùng. Tôi nhận được hình dáng lờ mờ và cặp mắt màu tím đen to lớn
của nó. Trước mắt nó là một đống những sò hến. Dao động ký vạch một
đường hơi cong. Tôi cho rằng bằng cách nào đó mà tôi chưa biết Trauri
Xinkhơ đã quan sát và ghi được dòng điện sinh vật của bộ não con vật thân
mềm này.
Trauri Xinkhơ quay lại phía tôi và hỏi:
- Anh đã bao giờ nhìn bằng một cặp mắt của con vật khác chưa? Không,
dĩ nhiên không phải bằng mắt người khác. Giả mà sự khác biệt đó không
đáng kể nhỉ, thí dụ nhìn bằng mắt của chó, bọ hung, gà mái, cá, voi. Này
nhé, hãy tưởng rằng anh biến thành loài thân mềm chân đầu: - anh ta ấn
phím màu vàng và màn ảnh vô tuyến truyền hình lập tức biển đổi.
Nước bây giờ hình như cũng biến thành một chất khác, hoàn toàn trong
suốt, màu tím nhạt. Trong đó là những tảng đá lớn kỳ quái, ngấm nước,
những cây cỏ kỳ lạ nào đó có màu sắc mịn màng thật phức tạp, những loài
cá hoang đường chuyển động trong cái thế giới màu tím. Hình dáng và màu