GIÓ XOAY CHIỀU - Trang 55

và hỏi thêm :
- À ! Bộ anh đến đó rồi sao ?
Kỳ biết mình bị hố một câu. Chàng nói tiếp :
- Thì hôm trước có mấy người bạn mới qua Sài Gòn, anh có đi chung với
họ xem một lần.
Linh hỏi :
- Vậy à ! Sao anh không nói cho em nghe ? Mà anh đi với ông nào ? Bao
nhiêu người ? Có đàn bà đi không ?
Kỳ lúng túng đáp :
- Đâu có đàn bà, chỉ toàn là đàn ông không hà.
Linh nắm được tẩy của Kỳ, nàng cười cười :
- À ! Bữa đó anh đi với mấy người bạn, nhưng hình như có một ông tóc để
dài và mang mắt kiếng nhốp phải không ?
Kỳ tái mặt và mất bình tĩnh. Kỳ choàng tay qua vai Linh, nói nhỏ nhẹ :
- Em đã biết hết rồi, phải không ? Sài Gòn thật là nhỏ quá ! Tại anh sợ em
buồn, nên anh dấu em đó. Cô ta chẳng là gì với anh cả. Cô ấy là cháu của
một ông chủ hãng..., kẹt quá, anh phải đi chung cùng với họ. Thôi em đừng
nghĩ gì hết.
Linh hất tay Kỳ, nàng đứng dậy mà nghe lòng đau nhói như ai lấy kim
chích vào tim nàng. Sự thật đã được phơi bày. Sự tức giận của nàng không
sao tả nỗi. Nàng ra đứng gần cửa sổ nhìn bông điệp đang nở rộ với một
màu hồng đỏ rực, mà mắt nàng lại thấy dường như là một màu tím đen.
Cơn ghen tức làm cho Linh muốn lên. Rồi nàng nhủ thầm : Công dã tràng !
Từ đây tôi sẽ sống một đời sống hoàn toàn buông thả, đếm thử xem, một
thời gian sau này sẽ có bao nhiêu người đàn ông xa lạ chết vì tôi... ?
Bởi vì đã bao nhiêu năm, Linh muốn làm vợ hiền, sống thủy chung cũng
như những người đàn bà khác. Linh lúc nào cũng tin tưởng ở nơi Kỳ. Và
nghĩ rằng Kỳ sẽ không bao giờ phản bội nàng. Một sự đau khổ khác nữa, là
con nàng chưa làm khai sanh, còn mang họ mẹ. Đau khổ lại càng đau khổ.
Đây cũng là một trong nhiều nguyên nhân thúc đẩy nàng đi vào một con
đường không lối thoát. Nàng nghĩ, không biết làm sao bây giờ ? Gởi thân
cho ai ? Tương lai quá mịt mờ. Tuy nhiên, nàng cũng tự hiểu rằng, nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.