GIỌT RỪNG - Trang 34

Trên rẻo đất khô ráo duy nhất này có lẽ những người đánh cá thời cổ đại

cũng đã nhóm lên những đống lửa của mình, còn bây giờ chiếc xe ô tô của
chúng tôi đang đỗ ở đây. Khi chúng tôi nhổ nốt cái lều bạt đã từng làm nhà
bếp, một bầy ri đá bay lại và mổ ăn những thứ còn sót lại. Và đó là những vị
khách cuối cùng của chúng tôi.

Ý nghĩ tội nghiệp

T

rời đột nhiên trở ấm. Petia mải đi đánh cá, nó thả lưới ở hồ than bùn để

bắt cá giếc và trông thấy khoảng gần chục cây bạch dương non cao ngang
tầm người mọc trên dải bờ đối diện nơi thả lưới. Mặt trời tròn vạnh đã lặn.
Tôi đi nằm nghỉ: khắp nơi ran ran tiếng ếch nhái và giọng hót họa mi cùng
tất cả những gì tạo nên một "đêm nhiệt đới" vô cùng sôi động.

Nhưng đôi lúc lại có chuyện thật éo le: trong khi mọi sự đang tốt đẹp thì

trong óc của con người tội nghiệp lại nảy ra một ý nghĩ thật tội nghiệp khiến
người ta không thể tận hưởng niềm hạnh phúc của đêm nhiệt đới. Petia chợt
nghĩ rằng có ai đó, giống như hồi năm ngoái, đã theo dõi và đang đêm lấy
trộm lưới của nó. Sớm tinh mơ, Petia chạy ngay ra hồ và quả nhiên trông
thấy một đám người đứng lố nhố chính ở nơi nó thả lưới tối qua. Trong cơn
cáu giận, có thể sẵn sàng nhảy vào đánh nhau với cả chục con người vì mấy
tấm lưới, nó lao bổ tới rồi bỗng đứng khựng lại nhoẻn miệng cười: đó chẳng
phải là người, mà là khoảng gần chục cây bạch dương kia sau một đêm đã
nảy đầy lá, trông từ xa hệt như một đám người đang đứng.

Sự sống trong vỏ cây

N

ăm ngoái, để đánh dấu chỗ trên bãi đẵn gỗ, chúng tôi đã bẻ gãy một cây

bạch dương non: phần thân gãy của nó rủ xuống treo lủng lẳng gần như chỉ
trên một rẻo vỏ mảnh hẹp. Năm nay, quay trở lại chỗ đó, tôi hết sức ngạc
nhiên thấy cây bạch dương nọ vẫn xanh tươi, có lẽ bởi vì rẻo vỏ mảnh mai
kia vẫn truyền nhựa sống cho phần thân cây bị gãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.