GÒ CÔNG - XƯA VÀ NAY - Trang 22

A. SỬ LƯỢC TỈNH GÒ-CÔNG

(Căn cứ vào Bộ Hoàng-Việt Địa-dư chí đời Minh-Mạng thứ 14 năm

1934 và Cours d’Histoire Annamite của Trương-Vĩnh-Ký, in năm 1877).

Ý NGHĨA VÀ ĐIỂN-TÍCH DANH HIỆU GÒ-CÔNG

Từ lâu lãnh thổ Gò-công đã được ghi vào bộ Đại-Nam Quốc-Sử do cụ

Phan-Thanh-Giản bình luận, là một xứ « Địa-Linh Nhơn-Kiệt », căn cứ vào
địa lý và nhân văn.

Có hai thuyết định nghĩa danh hiệu Gò-công

Thuyết thứ nhứt : Gò-công nguyên xưa kia là đất đai của Cao-miên,

khi chúa Hiền (Nguyễn-Phúc-Tần) định cuộc di dân Nam tiến, thì người
Việt-Nam mới tràn vào định cư. Lúc bấy giờ Gò-công còn là nơi rừng rậm,
chưa có người ở. Đặc biệt tại xứ này có một cái gò cao, nhiều giống chim
công ở nên gọi là Gò-công từ đó. Trong sử có ghi chép một đoạn về danh từ
các tỉnh như sau : Khi vua Minh-Mạng ra lệnh cho các quan địa-phương đổi
tên nôm na các tỉnh thành chữ Nho cho tao nhã thì « Gò-công » biến thành
« Khổng-tước-Nguyên », Đồng-nai đổi ra « Lộc-dã », Bến-tre là Trúc-
giang, Sóc-trăng được gọi là « Nguyệt-giang » (Sông-trăng), v.v...

Thuyết thứ hai cho rằng : Lần đầu tiên tại xứ này có một người đàn bà

tên Thị-Công đến lập quán bán thức ăn cho dân khai thác đồn điền. Lần hồi,
vì thấy Gò-công là nơi dễ sinh sống nên dân chúng các nơi tụ họp về khai
hoang ruộng rẫy, lập thành làng mạc. Số người ở càng ngày càng đông, do
đó dân địa-phương thường quen gọi là quán Bà Công, Gò Bà Công, đến sau
lâu ngày trở thành một địa danh vắn tắt là Gò-công tồn tại đến hôm nay.

GÒ-CÔNG TRƯỚC THỜI CẬN ĐẠI

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.