GỐI ĐẦU LÊN CỎ - Trang 104

Chương 8

Tôi được mời dự buổi uống trà. Có một khách tăng tham dự là hòa
thượng Daitetsu ở chùa Kankaiji. Còn một người nữa là khách tục - một
chàng thanh niên chừng hai tư, hai lăm tuổi.

Từ phòng tôi đang ở đi về dãy hành lang bên phải, rồi rẽ trái một lần nữa thì
đến phòng của cụ chủ nhà. Phòng rộng khoảng sáu chiếu. Một chiếc bàn lớn
làm bằng gỗ đàn hương nằm ở vị trí trung tâm tạo cảm giác căn phòng khá
chật chội. Ở những chỗ ngồi quanh chiếc bàn, một tấm thảm hoa được đặt
vào thay cho loại đệm ngồi thường thấy. Chắc hẳn là loại thảm Trung Hoa.
Một hình lục giác nằm giữa tấm thảm, có hình những cành liễu kỳ lạ và một
ngôi nhà cũng rất lạ lùng. Xung quanh có màu xanh sẫm, gần như màu
chàm, và ở bốn góc là những hoa văn xoắn xít trong một vòng tròn màu
nâu. Không biết ở Trung Quốc người ta có dùng loại thảm này làm đệm
ngồi không, nhưng thật thú vị khi thấy thấy nó được đặt vào đây thay cho
những tấm đệm ngồi. Giống như vải hoa của Ấn Ðộ hay thảm treo tường
của Ba Tư hấp dẫn bởi sự khác lạ, tấm thảm hoa này cũng thú vị nhờ kiểu
cách phóng khoáng khác thường. Không chỉ tấm thảm này mà mọi thứ đồ
dùng của Trung Hoa đều có vẻ đơn điệu và kém hấp dẫn. Phải thừa nhận
rằng những vật dụng như thế chỉ có thể là là sản phẩm của một dân tộc kiên
nhẫn nhưng kém thông minh. Chúng chỉ có giá trị ở chỗ khiến người xem
sửng sốt và kinh ngạc. Ðồ mỹ nghệ Nhật Bản thì thể hiện một thái độ hết
sức cẩn trọng, giống như sự cảnh giác của một kẻ chuyên móc túi. Sản
phẩm của phương Tây thì hoành tráng và tinh xảo nhưng không thể nào
thoát được vẻ trần tục. Ðó là những suy nghĩ đầu tiên khi tôi ngồi vào bàn
uống trà. Chàng thanh niên cũng ngồi xuống cạnh tôi, trên nửa kia của tấm
thảm.

Vị hòa thượng ngồi trên tấm da cọp. Ðuôi của tấm da thò ra cạnh gối tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.