lại công việc trước đây tại Trung tâm Tư vấn Du học.
Mọi việc đã diễn ra tốt đẹp...
Giọng Lý vang lên cắt ngang hồi ức của Sơn:
- Em xong rồi. Mình đi!
Sơn nhìn Lý say đắm:
- Trông em thế này, cha con anh lép vế mất.
Lý lườm anh:
- Chỉ giỏi trêu người ta. Nhà có ba người, em vừa là phái yếu, vừa là thiểu
số, cha con anh ăn hiếp em thì có.
Nhóc Phước lên giọng nịnh đầm:
- Mẹ đẹp nhất, ba không được ăn hiếp mẹ.
Sơn bật cười thích thú. Anh công kênh nó lên vai rồi ra chiếc tắc xi đang
chờ ngoài cổng. Cả nhà anh sẽ đến thăm ông Thời. Từ trưa tới giờ, bé
Phước chỉ nôn có chuyện đó. Nó rất... mê ông ngoại. Chả là suốt thời gian
Lý đi học ở Singapore, tuần nào nó không đến nhà ông. Ông Thời cưng
quý nó hơn vàng. Hình như bao nhiêu tình thương lẽ ra trước kia dành cho
chị em Thiên Lý, bây giờ ông dồn hết cho bé Phước. Bà Kim - vợ sau của
ông cũng thế. Tuần nào Sơn không đưa nó sang, hai ông bà như... thất tình.
Xe ngừng trước một biệt thự nhỏ, sang trọng. Vừa xuống xe, bé Phước đã
chạy về phía cổng, mồm gọi inh ỏi.
Bà Kim đi như chạy ra mở cổng. Ôm nó vào lòng, bà hôn lấy hôn để vào
má nó.
Hôn đã rồi bà mới bảo:
- Vào nhà đi ba mẹ thằng Phước.
Thiên Lý nghe giọng bé Na trong phòng khách. Bước vào cô thấy ông
Tiễn, bà Hạnh đang ngồi với ông Thời.
Ông Tiễn oang oang:
- Đi trễ! Phải phạt cô cậu mới được.
Lý gọi Phước vào cho nó làm... thủ tục thưa gởi xong nó với bé Na ra sân
vườn, nơi có cái hồ cá nhỏ chơi.
Không gian ở đây tuyệt quá. Lý thoáng chạnh lòng khi nhớ ngôi nhà nhỏ
của mẹ mình. Sau này, nhất định cô sẽ đón mẹ lên sống với mình.