GREY- THẾ GIỚI 50 SẮC THÁI QUA TỰ SỰ CỦA CHRISTIAN GREY - Trang 157

Cậu nhỏ của tôi căng lên đồng tình.

Chết tiệt.

Tôi không thể ngủ được, dù rằng tối nay chẳng có cơn ác mộng nào làm
phiền tôi, chỉ có quý cô Steele bé nhỏ thôi. Trèo khỏi giường, tôi nhặt
những chiếc "áo mưa", cuộn lại và cho vào túi rác. Tôi lôi từ trong ngăn kéo
ra cái quần PJ rồi mặc vào. Với ánh nhìn tràn đầy hy vọng cho người phụ
nữ quyến rũ đang nằm trên giường, tôi thả bộ vào bếp. Tôi khát.

Sau khi uống một cốc nước, tôi làm việc tôi thường làm mỗi khi khó ngủ -
kiểm tra email. Taylor đã trả lời thư của tôi và hỏi liệu ông có nên từ chối
Charlie Tango không. Stephen hẳn đang ngủ ở tầng trên. Tôi hồi đáp lại
"Làm đi", mặc dù ở thời điểm này thì điều đó là tất nhiên.

Bước đến phòng khách, tôi ngồi lại trên cây đàn piano. Đây là pháo đài của
tôi, nơi tôi có thể đánh mất bản thân trong hàng giờ liền. Tôi chơi thuần
thục từ khi 9 tuổi, nhưng tận đến khi tôi sở hữu một chiếc piano riêng, ở
nhà riêng của tôi thì nó mới thực sự trở thành một niềm đam mê. Mỗi khi
tôi muốn quên đi mọi thứ, tôi lại chơi đàn. Và lúc này đây, tôi không muốn
phải nghĩ tới chuyện quan hệ với một trinh nữ, hay tiết lộ lối sống của tôi
cho một người không có kinh nghiệm. Đặt tay trên bàn phím, tôi bắt đầu
chơi, và để rồi lạc lối trong bản nhạc của Bach.

Một chuyển động nhẹ làm tôi xao nhãng khỏi tiếng nhạc, và khi tôi ngước
nhìn lên, Ana đang đứng cạnh cây đàn piano. Quấn quanh mình chiếc mền,
mái tóc của cô thả dài, uyển chuyển ôm lấy lưng cô, đôi mắt sáng ngời với
vẻ ấn tượng.

"Xin lỗi", cô nói, "Em không cố ý làm phiền anh."

Tại sao cô ấy lại xin lỗi? "Tôi phải là người nói điều đó mới đúng," tôi chơi
những nốt cuối cùng rồi đứng dậy. "Em nên ở trên giường."

"Một bản nhạc thật hay. Của Bach à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.