khóc kia chứ? Thật mất mặt. Nhưng... tại sao anh không hỏi nó? Tại sao
anh không giữ nó lại...
Đúng, nó say rồi!
Đêm hôm ấy, nó nhận được một tin nhắn của anh. Khi ấy, nó đã tỉnh
rượu, bỗng dưng nó nhớ cái mùi hương quen thuộc nơi anh vô cùng. Từ bé,
nó đã vô cùng nhạy cảm với mùi hương, nó thích và đam mê vô cùng mùi
hương của người khác, nên cái cảm giác được hít hà mùi hương quen
thuộc, nó thực sự sẽ chẳng bao giờ quên nổi. Tin nhắn của anh chỉ vỏn vẹn
vài chữ mà khiến nó bật khóc nức nở trong đêm tối: “Anh đã từng là bạn
thân của Nhật. Nhưng anh yêu em!”
Bạn thân của Nhật? Có nghĩa là anh biết tất cả về nó nhưng anh vẫn tin
tưởng nó? Là anh thực lòng yêu nó? Cũng giống như nó thực lòng yêu anh
vậy. Là những thứ anh dành cho nó bắt nguồn từ trái tim, anh bỏ qua hết
những gì nó đã từng làm dù biết nó không phải người tốt đẹp, anh mong nó
thay đổi khi bên anh... Thực sự tình yêu của anh đã thay đổi được nó...
nhưng nó vừa làm gì? Nó đã giẫm đạp lên tất cả ngày tháng qua chỉ vì lòng
tự trọng, sự hiếu thắng...
Nó chợt nhận ra, mình mới chính là kẻ thua cuộc, thua trong vòng tay
của anh, thua trong vòng tròn nghiệt ngã của số mệnh. Chưa bao giờ nó
từng đau đến thế. Ngay cả việc bị bỏ rơi cũng không làm nó đau đến mức
này. Nó liên tục nghĩ về anh. Nó biết, việc nó làm ảnh hưởng đến cái tôi
của anh như thế nào, nó biết nó đã không thể quay đầu lại được nữa. Nó
phải chấp nhận, tự nó làm, tự nó chịu. Nhưng nó biết làm sao đây? Nó yêu
anh!
Đã một tháng trôi qua, nó hoàn toàn hoàn lương với cuộc sống, nó chăm
chỉ đến lớp, chăm chỉ học tập, chăm chỉ dành thương yêu cho cuộc sống
thực thụ. Nó không còn nghĩ đến việc quyến rũ và phá hủy hạnh phúc của
ai thêm nữa, vì trong lòng nó hình ảnh anh vẫn cứ thế, cứ thế bám riết lấy
giấc mơ của nó mỗi đêm.
Nó không dám liên lạc với anh vì nó sợ nó sẽ cầu xin anh quay lại với
nó. Vì nó không biết, hóa ra tình yêu nó dành cho anh lớn đến thế. Nó cũng