Quái đản ngay cả cách xưng hô với tôi. Nó gọi tôi là chị xưng anh. Khi
tôi la nó hỗn và xấc xược, thì nó vênh váo lên mà tự đắc: “Thì chẳng phải
chị gọi anh như thế trước rồi còn gì?” Rồi bằng cái vẻ mặt như vừa cau có,
lại có chút gì đó tự đắc, nó oang oang kể lại nguyên nhân của cái cách xưng
hô Anh - Chị đấy.
Mọi chuyện được bắt đầu như thế này... Đó là một ngày, tôi lang thang
trên vài con phố quen để tìm công việc làm thêm. Đang lơ ngơ thì bất chợt,
tôi thấy phía trước mình một tờ hai mươi nghìn xanh lét. Tim tôi đập rộn
ràng, rõ là ở hiền gặp lành mà, đi tìm việc lại thấy tiền. Rồi cũng cẩn thận
ngó trước ngó sau, với nét mặt như vừa trúng xổ số độc đắc, tôi hân hoan
bước tới. Khi cánh tay vừa chạm tới đồng tiền thì: “Hey! Chị kia!”
Tôi giật thót, cánh tay đơ ra với tư thế cúi xuống cầm tờ tiền. Cũng có
phần cảm thấy xấu hổ, nhưng rồi cũng cố xoay xở cho ra vẻ tự nhiên nhất,
tôi cười cứng ngắc. Ngẩng đầu lên gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của một
tên áng chừng cũng bằng tuổi tôi. Nhưng dù gì mình cũng là kẻ hám tiền và
phỏng đoán hắn là chủ nhân của tờ tiền này. Áp dụng bài học lịch sự, tôi
niềm nở: “Có chuyện gì vậy anh?”
Viền môi người đối diện khẽ nhếch lên, hắn không nói gì, chỉ móc ngón
trỏ và chỉ tay xuống dưới đất. Tôi thuận mắt nhìn theo, nuốt nước bọt, hỏi
lại: “Ý anh là…?”
“Chỗ này là khu vực chuẩn bị tổ chức cuộc thi nhảy Flashmob. Nếu tôi
nhớ không nhầm thì chị cứ đi cái đôi giày bẩn toàn cát này vào khu vực
chúng tôi vừa dọn dẹp sạch sẽ đã gần chục vòng rồi đấy.”
Tôi hồ nghi ngó trước ngó sau. Rồi trong lòng cũng có chút cảm giác kì
quái khi đằng sau toàn vết giày, không phải là giày tôi bẩn, mà là cái chỗ
này quá sạch. Nhưng kì thực trong lòng cũng có chút khấp khởi, thì ra là
hắn không biết gì về tờ tiền nằm dưới đất kia. Tôi cười như không, gật đầu
rối rít. “Được, được! Giờ tôi đi. Nhưng để tôi nhặt tiền đã.”
Người đối diện với ánh mắt hồ nghi, sau cũng gật đầu. Tôi gượng gạo
nhặt tờ tiền, quay lưng, định bụng chuồn thẳng. Thì đằng sau, vẫn còn có