GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 345

Là đại diện phát ngôn cho linh hồn của loài người - đại biểu của khoa

Nghệ thuật, tôi không cùng nhóm phàm phu tục tử này tùy tiện bỡn cợt. Tôi
chỉ cúi đầu, chăm chú dùng đầu lưỡi lọc thịt ở đuôi cánh gà một cách tao nhã.

“Tối qua tôi đã nằm mơ,” đại sư huynh nói.

“Mơ thấy ai?”

“Tiểu Hy.”

“Hả?” Một tiếng sấm vang rền, tôi ngậm xương gà ngẩng đầu lên.

Giang Thần gõ đũa xuống bàn “cạch” một tiếng, tôi nghĩ nếu đây là

tiểu thuyết võ hiệp, chiếc đũa kia đã vụn thành bột từ lâu rồi, gió còn thổi tung
bay khắp nơi nữa. Đáng tiếc, động tác của anh chỉ làm rung chuyển miếng
xương gà trước mặt tôi, nên đây đích thị là tiểu thuyết ngôn tình.

Đương nhiên, người kinh ngạc tức giận không chỉ có tôi và Giang

Thần, Tuyết Tĩnh đập bàn buông lời mắng chửi đầu tiên: “Anh chưa từng nghe
thấy câu vợ của bạn đừng khách sáo sao?”

“À, tôi muốn nói là... không thể chòng ghẹo, không thể chòng ghẹo...”

Tuyết Tĩnh gãi đầu, “Lỡ mồm, lỡ mồm.”

Đại sư huynh ra vẻ vô tội, “Tôi muốn nhắc nhở Tiểu Hy ngẩng đầu lên,

tránh bỏ lỡ phát ngôn đặc sắc của tôi.”

Sau khi bị quẳng cho một bịch giấy ăn, anh ta cười hi hi ha ha kể mình

mơ thấy cô giáo dạy nhạc trong trường. Trong giấc mơ, cô nàng mặc quần tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.