GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 17

Tư Đồ Mạt cầm điện thoại lên nhìn, mới có tám giờ hai mươi phút!

Cơn giận của cô xông lên tới đỉnh đầu. Cả đêm qua, Vương San cứ lăn qua
lăn lại khiến cô ngủ không ngon giấc. Hôm nay mới sáng sớm không biết
lại phát điên cái gì nữa. Khuôn mặt ấy phải trang điểm tận hai tiếng đồng
hồ sao?

Hít một hơi thật sâu, Tư Đồ Mạt quyết định mở miệng: "Vương San,

nếu cậu vội như vậy thì lát nữa cứ đi trước, không cần đợi mình, đừng để
bạn cậu phải chờ. Mình ngủ thêm một lúc." Nói xong, cô quay mặt vào
phía trong.

Vương San cảm thấy vô cùng tủi thân. Sống mũi cay cay, cô nàng

muốn khóc mà không dám, bèn tiếp tục trang điểm. Lần này, cô ấy đã biết
nhẹ tay nhẹ chân hơn.

Khoảng mười giờ, Tư Đồ Mạt bị đánh thức bởi một loạt tiếng gọi: "

Mạt Mạt, Mạt Mạt." Cô vừa mở mắt đã trông thấy Vương San đứng ở đầu
giường dè dặt hỏi: "Mạt Mạt, mười giờ rồi, cậu dậy chưa?"

Tư Đồ Mạt nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương của cô nàng, thầm than

trong lòng, ngồi dậy nói: " Đợi mình mười phút."

Tư Đồ Mạt vừa lên xe liền nhắn tin cho Phó Phái. Anh chàng Phó Phái

lập tức gọi lại, " Mạt Mạt, tôi đang định gọi điện cho cậu đây. Ngồi xe cẩn
thận nhé! Bao giờ còn cách hai trạm thì gọi điện cho tôi."

" Ừ." Tư Đồ Mạt còn đang ngái ngủ, chẳng buồn lảm nhảm với cậu ta,

nhanh chóng ngắt điện thoại.

Cô tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn từng tòa nhà cao ốc chọc trời vụt qua

ngoài khung cửa, chợt cảm khái, vì sao mình lại sống ở thành phố này? Đột
nhiên cảm giác phiêu bạt giữa chợ đời phồn tạp lại ùa về. Thứ suy nghĩ này
cứ đeo bám cô suốt từ hồi năm nhất đại học đến giờ. Khi đó, cô ngủ gật
trong một tiết học đại cương. Lúc tỉnh dậy, cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.