GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 18

nhiều, như thể mình vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường của những năm
tháng cấp ba vô tư vui vẻ, chỉ chớp mắt thôi sẽ đến thời gian đếm ngược
của kỳ thi tốt nghiệp trung học, và còn cả ... đôi mắt biết cười của Phó Phái.

Tâm trí mơ màng, cô lắc lắc đầu rồi quay sang nhìn Vương San. Cô

nàng vẫn đang soi gương tô son dặm phấn. Thật ra, Vương San có một vẻ
ngoài tương đối ưa nhìn. Đường nét khuôn mặt, lông mày, đôi mắt, đôi môi
đều vô cùng tinh tế, mang vẻ đẹp duyên dáng của con gái Giang Nam,
giống như những nhân vật bước ra từ tranh thủy mặc vậy. Tiếc là cô ấy
trang điểm quá đậm, trông cứ như tranh thủy mặc kết hợp với tranh sơn
dầu, không ra được phong cách gì. Đột nhiên, Mạt Mạt rất muốn cười vì
nhớ tới câu: " Bên song cài mái tóc, hoe vàng ngắm gương cài" trong Mộc
Lan tự.

Quả nhiên, phụ nữ ấy mà, khi xinh đẹp thì tâm trạng sẽ vui vẻ hơn. Tư

Đồ Mạt cúi đầu nhìn lại phong cách ăn mặc có chút tùy tiện của mình.
Đúng ra cô không cần để ý đến những điều này từ lâu rồi chứ?

Lúc chuẩn bị xuống xe, Tư Đồ Mạt lại nhận được điện thoại của Phó

Phái. Chưa gì cậu ta đã phủ đầu một câu: " Chẳng phải tôi đã bảo cậu gần
tới nơi thì gọi điện cho tôi rồi sao? Bây giờ tới đâu rồi?"

Haiz, quên mất không gọi điện cho cậu ta.

Tư Đồ Mạt cúp điện thoại, bước xuống vẫy tay với Phó Phái đang

đứng chờ ở bến xe. Cậu ta hùng hổ bước tới, " Tôi căn thời gian từng giây
từng phút một mà vẫn không thấy điện thoại của cậu. Hơn nữa tôi gọi cho
cậu còn không liên lạc được."

" Bình tĩnh, bình tĩnh, điện thoại của tôi từ sau khi bị rơi cứ dở dở

ương ương. Chẳng phải tôi đã tới rồi sai?" Tư Đồ Mạt kiễng chân khẽ vỗ
vai cậu ta, " Để tôi xem nào, không ngờ khi mặc áo cử nhân trông cậu cũng
tri thức đấy! Một kẻ cầm thú đầy tri thứ." Điều này không sai chút nào. Phó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.