Phó Phái nghiến răng, "Trả cô ấy lại cho tôi."
Cậu ta cũng biết mình mặt dày vô sỉ, nhưng chẳng hiểu tại sao lại có
thể tới mức độ này.
Cố Vị Dịch không đáp, sau khi đưa mắt nhìn cậu ta thì đứng dậy, phủi
hết đất và cỏ trên người mình rồi rời đi.
Theo bóng lưng dần xa khuất của Cố Vị Dịch, Phó Phái cảm thấy mọi
âm thanh huyên náo xung quanh dường như trở nên xa xôi hơn, yên tĩnh tới
kỳ dị, giống như buổi tối hôm đó, Tư Đồ Mạt khóc trước mặt cậu ta, nhưng
cậu ta lại cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
Hôm đó cậu ta đã mất Tư Đồ Mạt, còn hôm nay, chắc là mất đi một
người bạn.
Không biết qua bao lâu, tiếng "loạt soạt" càng lúc càng gần. Phó Phái
thấy cánh tay mình lành lạnh, nghiêng đầu nhìn thì thấy một lon bia lạnh
đang lăn về phía cậu ta.
Cố Vị Dịch ngồi cách cậu ta chừng năm mươi mét, giật nắp lon.
Cố Vị Dịch ngửa đầu uống một ngụm, "Siêu thị ở cổng phía Tây cuối
cùng cũng đóng cửa rồi. Ở cổng phía Đông lại mở một siêu thị mới."
Cái siêu thị ở cổng phía Tây ấy, suốt bốn năm đại học của bọn họ đều
treo biển "Thanh lý cửa hàng - Giảm giá sốc" Phó Phái còn tưởng rằng
trong những năm còn sống, cậu ta sẽ không thể nhìn thấy được cái siêu thị
ấy đóng cửa. Cũng giống như Tư Đồ Mạt, cứ luôn miệng nói sẽ không bao
giờ chờ đợi cậu ta nữa, nhưng Phó Phái biết, chỉ cần cậu quay đầu, cô vẫn ở
phía sau, cậu ta chơi bời chán rồi, chỉ cần cầu xin cô, dỗ dành cô, cô sẽ luôn
ở bên cậu ta.
Siêu thị nói đóng cửa liền đóng cửa, người nói đi liền đi.