của vịnh là thủ đô của hoàng đế, Yedo. Sau khi lên bờ, tôi đưa trình viên
chức hải quan bức thư của quốc vương Luggnagg gửi hoàng đế của ông ta.
Ở hải quan người ta biết rất rõ quốc ấn có kích thước bằng lòng bàn tay của
tôi. Trên đó có hình quốc vương đang giúp một người nghèo bị thọt chân
đứng dậy. Thị trưởng sau khi nghe nói về bức thư này đã tiếp đón tôi như
một đặc sứ của một cường quốc láng giềng. Ông cung cấp xe ngựa và người
hầu cận cho tôi và gánh mọi chi phí cho chuyến đi của tôi lên Yedo.
Khi đến đấy, tôi được phép vào triều kiến và trình thư. Bức thư đã được
bóc theo một nghi lễ rất trọng thể và được người phiên dịch đọc cho hoàng
đế. Theo mệnh lệnh hoàng đế, tôi được phép nêu nguyện vọng của mình.
Nguyện vọng đó sẽ được hoàng đế thực hiện ngay vì sự kính trọng với
người anh em hoàng tộc, quốc vương Luggnagg. Vì nhiệm vụ của người
phiên dịch là tiến hành giao dịch với người Hà Lan, bởi thế qua vẻ ngoài
của tôi anh ta đã nhanh chóng đoán ra tôi là một người châu Âu, anh ta nhắc
lại lời của hoàng đế bằng tiếng Hà Lan, thứ tiếng mà anh ta nắm rất vững.
Theo sự dự định từ trước, tôi trả lời rằng tôi là một thương gia Hà Lan bị
đắm tàu ở ven bờ biển của một đất nước xa xôi. Từ đó tôi đến được
Luggnagg và từ Luggnagg tôi lên tàu đến Nhật Bản, mà ở đây tôi biết
những người đồng hương của tôi tiến hành công việc thương mại. Tôi hy
vọng rằng người ta sẽ tạo cho tôi cơ hội trở về Tổ quốc với một người nào
đó trong số ấy. Tôi kính cẩn xin hoàng đế che chở cho tôi và cho tôi đến
Nagasaki, hải cảng duy nhất ở đó cho phép các tàu châu Âu ghé vào. Ở đó
tôi sẽ đợi một cơ hội thuận tiện để trở về châu Âu. Trong lời kết luận, tôi
xin hoàng đế do lòng kính mến người bảo hộ của tôi, quốc vương
Luggnagg, rủ lòng nhân từ miễn cho tôi không phải thi hành lễ nghi bắt
buộc với những người đồng hương của tôi là giày xéo lên cây thánh giá
.
Hơn nữa tôi đã bị nỗi bất hạnh ném lên mảnh đất này và tôi không có ý định
thương mại ở đây.
Khi người phiên dịch dịch cho hoàng đế lời cầu xin này, ngài hơi ngạc
nhiên. Ngài nói rằng tôi là người đầu tiên trong số những người đồng hương
của mình bộc lộ ra điều tế nhị ấy. Ở ngài bất giác xuất hiện sự nghi ngờ