HẠ ĐỎ - Trang 67

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

quan gì với nhau!

Tôi chớp mắt:

- Không có liên quan gì hết hả ?

- Ừ, không có liên quan gì hết! Mà sao anh lại hỏi vậy ?
Tôi bối rối:

- Tôi hỏi cho biết vậy thôi! Tại vì...

- Tại vì sao ?

- Tại vì... tôi cũng nghĩ hai chuyện đó đâu có liên quan gì với nhau.

Nhỏ Thơm ngẩn người:

- Là sao ? Anh nói gì Thơm không hiểu!

Vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ Thơm khiến tôi bật cười. Tôi vung tay:
- Tôi nói tôi còn không hiểu, làm sao Thơm hiểu được!

Chắc nhỏ Thơm tưởng tôi điên. Nó nhìn tôi đăm đăm:

- Dạo này anh lạ ghê! Hồi Thơm mới gặp anh, anh đâu có nói chuyện buồn cười như vậy!

Nhỏ Thơm nói đúng. Hồi tôi mới gặp nó, lòng tôi đâu có rối rắm như bây giờ. Kể từ ngày

giáp mặt Út Thêm, đầu óc tôi bỗng đâm ra vẩn vơ quá đỗi. Nếu tôi thổ lộ tâm sự với nhỏ

Thơm, hẳn nó sẽ hiểu tại sao tôi thay đổi làm vậy. Nhưng tôi không dám. Tôi sợ nó buồn.

Tôi mến nhỏ Thơm, vì vậy tôi muốn nó lúc nào cũng vui. Chỉ cần nó quả quyết với tôi đánh
nhau và đến nhà chơi là hai chuyện khác nhau , thế là được rồi. Như vậy thì nó vui và tôi

cũng vui. Trong chúng mình, chẳng có ai phải buồn cả, Thơm hén.

Tôi vượt qua cầu tre và hồi hộp đặt chân lên con đường nhỏ rợp bóng sầu đông dẫn về

xóm Miễu.

Những trái sầu đông khô rụng đầy mặt đất. Nếu như bình thường, tôi sẽ vừa đi vừa đá

những quả sầu đông lăn lông lốc để xem chúng biến mất sau vệ cỏ. Đó là trò chơi ưa thích
của tôi. Nhưng bữa nay tôi chẳng hứng thú nghịch ngợm chút nào. Lòng tôi đang ngổn

ngang những cảm xúc trái ngược nhau. Tôi đến thăm Út Thêm theo lời hứa ngày nào, mà

sao bên cạnh nỗi hân hoan trái tim tôi cứ phập phòng thấp thỏm.

Con đường nhỏ dẫn tôi đến một trảng cỏ xanh ngút mắt. Trảng ngập cỏ may. Mới đi một

quãng ngắn, hai ống quần tôi đã ghim đầy những cánh hoa tim tím li ti. Tôi chẳng buồn gỡ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.