- Anh tặng cho Thơm, rồi anh lấy gì anh đọc?
- Những cuốn sách này tôi đọc hết rồi.
- Thơm cũng đọc hết rồi.
Tôi ấp úng:
- Thì Thơm cứ giữ, lâu lâu đọc lại.
Nhỏ Thơm ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu:
- Ừ, Thơm giữ. Sang năm lên thành phố, Thơm sẽ trả cho anh.
Tôi ngạc nhiên:
- Trả chi vậy ?
Nhỏ Thơm cười khúc khích:
- Trả để mượn những cuốn khác chứ chi!
Lần đầu tiên, tôi thấy nhỏ Thơm nói đùa. Chắc lòng nó đang vui. Nghĩ vậy, tôi liền vội vã cáo
từ, sợ ngồi thêm một lát nhỏ Thơm sẽ buồn trở lại.
Nhưng tôi đã lầm. Khi ra tới cánh đồng bên ngoài, ngoảnh nhìn qua hàng rào, tôi thấy nhỏ
Thơm đang đứng nhìn theo, nước mắt nhoè cả má.
Thế là chia tay mùa hè, chia tay những người bạn nhỏ, tôi khăn gói trở về thành phố.
Buổi sáng, khi tôi bước ra khỏi nhà, dì Sáu kêu thằng Nhạn lấy xe đạp chở tôi lên đường
quốc lộ nhưng tôi từ chối. Tôi muốn được đi bộ xuyên qua ngõ trúc như ngày đầu tôi đến.
Tôi gặp anh Thoảng trước cổng nhà ông Hai Đởm. Anh đặt tay lên vai tôi:
- Chương về đấy à?
- Dạ.
- Chương đợi một chút để anh vô nhà lấy xe chở Chương đi!
- Cảm ơn anh, em thích đi bộ hơn!
Anh nhắc lại câu nói hôm trước, khi tôi báo cho anh biết tôi sắp về thành phố:
- Sang năm Chương nhớ về đây chơi, anh sẽ dạy thêm cho Chương những thế võ mới!
- Dạ.
Tôi trả lời anh Thoảng nhát gừng. Mặc dù rất quí mến và biết ơn anh, tôi vẫn không làm sao
bắt mình niềm nở với anh như trước đây được. Anh chẳng có lỗi gì nhưng anh là người đem
lại nỗi buồn cho tôi. Anh Thoảng không biết điều đó nên tỏ vẻ ngạc nhiên trước thái độ khác