HẠ MẠCH 86 ĐỘ - Trang 249

khóc. Cậu đã mất bình tĩnh. Những tình cảm dồn nén trong lòng bấy lâu
nay như đều tuôn ra.

Vân Hạ có chút giật mình. Minh Ưu thích cô ư?

Sao có thể như vậy được? Nói như vậy chẳng phải là cô đã không còn

nguyên vẹn, cô đã bị người ta hôn, bị người con trai khác hôn. Tô Mạch đã
nói, nếu cô không còn nguyên vẹn thì anh sẽ không cần cô nữa. Làm sao
đây? Còn nữa, rốt cuộc Minh Ưu bị làm sao vậy? Nghe cậu nghẹn ngào,
dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu? Cậu không nói thì tôi đi

đây.

Minh Ưu rút một điếu thuốc ra châm. Ánh mắt cậu tăm tối nhìn về

phía trước. Văn Hạ chưa bao giờ thấy Minh Ưu hút thuốc. Cô luôn nghĩ cậu
không biết hút thuốt. Dường như cô không hề quen biết người trước mặt,
chưa từng gặp, rất xa lạ, rất đáng sợ.

- Mẹ tôi mất rồi. Bà đã ra đi, mãi mãi không bao giờ quay trở lại nữa.

Tôi không cầu mong bà có thể nói chuyện với tôi, không cầu mong hằng
ngày bà có thể mỉm cười với tôi, không cầu mong bà có thể nấu cho tôi một
bữa cơm. Từ nhỏ, mẹ của các bạn đều đưa họ đến lớp, ôm họ, nựng họ
nhưng mẹ tôi mãi mãi nằm đó, yên lặng nằm đó. Tôi biết, mẹ tôi bị ốm. Tôi
nên yêu thương mẹ. Tôi biết không có tôi thì bà đã sớm ra đi. Nhưng tại
sao? Tại sao bà vẫn nhẫn tâm ra đi…

Cuối cùng, Minh Ưu khóc không thành tiếng, nói không thành lời.

Nước mắt cứ thế lăn xuống giống như một đứa trẻ không tìm thấy mẹ ngồi
co ro ở đó run rẩy.

Văn Hạ nghe cậu nói thì từ từ giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai cậu. Cô không

nói câu nào, hoặc là không biết nói gì. Từ nhỏ, cô đã rất hạnh phúc. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.