HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 135

- Tôi đã nuốt máu của Lucie vào bụng rồi. Những giọt máu ấy sẽ vào tim

tôi, trộn với máu tôi. Bây giờ Lucie có bắt tôi nhổ ra cũng không được đâu
Lucie ạ!

Nàng kéo tôi đến sát ngực ngàng, rồi gục vào vai tôi mà khóc.

Tôi sung sướng lặng yên nghe những tiếng nức nở từ một trái tim đã bắt

đầu đập vì mối tình tôi; tôi lặng yên nghe những giọt lệ trong cặp mắt đen
kia đã bắt đầu cho bóng tôi in vào đấy, nằm ở đấy.

Tôi vuốt tóc Lucie, vỗ về:

- Đừng khóc nữa… Đừng khóc nữa…

Và tôi đặt môi lên tóc nàng, nói rất khẽ, rất dịu như tiếng nhủ thầm say

sưa:

- Hoài cảm ơn Lucie đã thấu lòng Hoài…

Lucie ngẩng đầu lên:

- Hoài ạ, Hoài đã khiến Lucie sực nhớ đến René yêu quý của Lucie…, vì

cũng đã có một lần, chồng Lucie cũng hút máu ở tay Lucie như Hoài vừa
làm lúc nãy…, và cũng nói như Hoài rằng: “Máu ấy sẽ trộn vào tim René
mãi mãi”, - vậy mà tình của chúng tôi, Hoài biết đấy, nay còn có nghĩa lí gì
đâu!

Người tôi chết lặng đi. Tôi bị bẽ bàng. Tôi hờn giận Lucie hơn là thương

hại.

Nana ở ngoài vườn chạy vào trèo lên ghế, gài lên ve áo tôi bông hồng.

Tôi cúi hôn trán Nana rồi cáo từ Lucie.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.