HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 210

- Phụng của các anh sống không nợ, chết thủy chung. Món nợ tôi vay

trước của nhà xuất bản, thế là đã được trang trải hết bằng 400 trang đủ dòng
đủ chữ. Lương tâm ta yên ổn lắm, không còn lo gì quỷ sứ, Diêm Vương
kìm cặp linh hồn ta nữa.

Rồi lại có một chiều, tôi gặp Phụng ở giữa đường, tôi rợn mình vì mặt

anh không còn sinh sắc nữa. Anh lê gậy đi như một con ma giữa cái thiên
hạ đang tranh sống, dưới mặt trời, trong bụi gió, Phụng lảo đảo ngã vào tôi,
hổn hển:

- Đưa tôi đến nhà báo thu thập những bản thảo cũ đã in. Rồi cần giữ bản

thảo của tôi. Tôi thích chơi bản thảo, càng dây bẩn nhiều vết tay anh em thợ
chữ lại càng quý.

Lần thứ hai, tôi vực Phụng lên 32 cấp thang đánh bóng, xin bản thảo về.

Tới nhà, Phụng lại ngất trên tay mẹ già không còn nước mắt mà nhỏ xuống
vầng trán lạnh người con hiền. Anh nắm tay tôi.

- Giao ôi, khi liệm xác tao, nhớ cho tao gối đầu lên bản thảo. Đó là điều

yêu sách cuối cùng nhờ ở lũ chúng bay còn sống sót. Đừng quên, nhá!

Bao nhiêu năm qua rồi nhỉ? “Đừng quên, nhá!” Không, tôi vẫn nhớ anh.

Đời vẫn nhớ anh.

Tôi chân thành đốt trầm hương trong phòng vắng, viết những dòng tâm

huyết thiết tha này giữa một đêm cầu nguyện cuối năm Thìn.

Cái xã hội này đang lúc cần có mặt anh để cho thiên hạ được soi gương,

trên những dòng chữ của anh, và được che mặt gượng cười thêm chút nữa.
Anh đã vội đi rồi. Viết về anh, tôi đã nói, và tôi còn nhắc lại, tin tưởng mà
nhắc lại nữa rằng: “Cái chết của nhà văn không có nghĩa là mất hẳn. Đấng
sĩ phu kia đã có quyền an nghỉ trên những vòm hoa trắng của tháp đài văn
học sử”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.