HÀ NỘI CŨ NẰM ĐÂY - Trang 209

để rồi chết rũ cả hay sao?” Nguyễn Tuân phì phèo píp thuốc khói mù ở góc
tường, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nhất định không nói một câu nào. Có lẽ anh
đang nghĩ tới ống khói một con tàu mặt biển, có lẽ anh đang nghĩ biết đến
bao giờ người ta róc mảnh da đã được thuộc nhiều chớp bể mưa nguồn,
mưa rừng nắng núi của anh, để làm va li bán cho người Do Thái?

Rồi đó, ký kết xong, Vũ Trọng Phụng cùng chúng tôi chống nạng lên

đường... nhắm “động” Tân Dân thẳng tiến. Phụng lòng còng cái lưng thảm
hại, khăn len bịt kín đầu, lê đầu ba toong trên đường nhựa, đi tiên phong, và
đi hăng hái lắm, tuy rằng đôi chân anh nặng nề nhấc bước như con rùa bò
mặt đất.

Tới tòa báo đồ sộ phố Hàng Bông, Vũ Trọng Phụng không còn hơi thở.

Tôi phải dìu cánh tay anh, leo đủ 32 cấp cầu thang nhẵn bóng. Kết quả vô
cùng rực rỡ: bản yêu sách được chấp nhận ngay: đang từ tám hào một trang
khổ giấy học trò (32 dòng, mỗi dòng đủ 14 chữ) vụt nhảy lên một đồng hai.

Phụng đau trầm trọng. Tôi đã hai lần lau dòng máu chảy ở môi anh.

Nhưng anh vẫn viết, và bảo bạn chơi một lần chót vở kịch xưa Không

một tiếng vang, để anh đành nhắm mắt. Song bạn anh không có điều kiện
chiều theo con bệnh sắp đến giờ vĩnh quyết. Hàng ngày, Phụng vẫn cố ngồi
viết nốt truyện Trúng số độc đắc, một tác phẩm vĩ đại sau cùng. Anh gượng
cười bảo bạn:

- Ta đã tranh đấu. Ta đã thắng. Ta cần được hưởng thêm bốn hào một

trang, rồi chết cho an thỏa, cho mát mẻ, chúng bay ôi, chúng bay ôi!

Viết đến trang cuối cùng bộ truyện dài trào phúng và hí lộng kia, Phụng

đã vật mình xuống manh chiếu rách, trên tay mẹ già, một tối mùa đông.

Anh chống gậy đến tòa báo, tự tay trao bản thảo, để rồi trở về túi rỗng.

Phụng nghiêm trang khoe với bạn trong cơn sốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.