HẠ TÂN LANG - Trang 136

“Khách Thu a…” Hắn đem mặt vùi vào hốc vai Từ Khách Thu, cảm

thận được thân hình y không ngừng run rẩy. “Chúng ta đều là những kẻ yếu
đuối hèn nhát.”

Chúng ta đều thực yếu đuối, không ai dám bước thêm một bước về

phía trước, sợ rằng chẳng những không mang được những điều tốt nhất đến
cho đối phương, mà còn có thể hủy đi tương lai của người kia, sợ rằng
không thể đem phần tình cảm này duy trì đến cuối cùng, ngược lại biến
thành ác mộng, sợ rằng không thể bách niên giai lão mà còn chướng mắt
nhau. Sợ rằng không bảo hộ được đối phương, sợ rằng ngược lại sẽ làm tổn
thương đối phương.

Thế nên, chúng ta chỉ có thể cố gắng nở nụ cười, hết lần này đến lần

khác biện bạch, “Ta hy vọng ngươi có thể sống tốt, ta chỉ hy vọng ngươi có
thể hạnh phúc.”

Kỳ thật, này chỉ là cái cớ, một cái cớ để che giấu sự yếu đuối.

—-

Ninh Hoài Cảnh đi xem mắt, kỳ thực là bị lôi đi.

Lão Hầu gia nói, muốn đi thăm một lão bằng hữu.

Lão Vương phi nói, cho Ninh Hoài Cảnh theo đi, gặp trưởng bối,

thuận tiện có thể học thêm ít nhiều.

Ninh Hoài Cảnh mờ mờ mịt mịt bị lôi ra khỏi chăn, mặc quần áo buộc

thắt lưng, túm ra khỏi cửa. Tới nhà người ta rồi, thấy cả phòng đầy nhóc
người mới hiểu rốt cuộc là chuyện gì, sợ tới mức lạnh cả tay chân.

Lúc trở về liền cằn nhằn không dứt với Từ Khách Thu, Từ Khách Thu

cười đến quỷ dị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.