HẠ TÂN LANG - Trang 135

“…” Ninh Hoài Cảnh im lặng.

“Ngốc tử này.” Từ Khách Thu vẫn nhìn bức họa trên tay, giống như là

muốn đem hết mọi thứ trên đó ghi nhớ thật sâu trong lòng, “Ngươi đi rồi,
cha mẹ ngươi phải làm sao? Hầu phủ phải giải thích với mọi người thế
nào? Ngày tháng ngươi nói có thể dài lâu sao? Sống trong nhà cỏ, một ngày
hai ngày xem như là mới mẻ, ba ngày bốn ngày cũng được đi, năm ngày
sáu ngày miễn cưỡng cho qua, bảy ngày tám ngày sẽ bắt đầu sinh oán niệm,
chín ngày mười ngày sẽ nhớ kinh thành.”

Y cầm bức họa với những nét vẽ vụng về, xem lại, rồi lại nói.

“Không nghề kiếm sống, chỉ dựa vào chút tiền mang theo thì chống đỡ

được mấy ngày? Huống chi ngươi và ta trước nay đều tiêu tiền không hề
tính toán. Không có tiền hiển nhiên phải tìm cách kiếm, ta với ngươi có
năng lực đó sao? Có thể ly khai gia đình mà vẫn sống tốt sao? Này nửa đời,
trừ bỏ sống phóng túng, chúng ta còn làm được cái gì? Cho dù ngươi có thể
bỏ đi danh phận tiểu Hầu gia, ra ngoài lao động, làm việc cực nhọc, ngươi
chịu được mấy ngày? Vợ chồng nghèo khó sẽ sinh ra đủ thứ chuyện, bớt ăn
bớt mặc, mọi thứ đều phải tính toán chi ly, bị bệnh không tiền mua thuốc,
càng không có tiền mua rượu vui đùa lấy lòng hoa nương. Ngày qua ngày
lại, tháng rộng năm dài, oán hận chồng chất, nhịn không được lời qua tiếng
lại, cãi nhau riết sẽ bắt đầu hối hận. Con người một khi đã hối hận, tâm
cũng sẽ lạnh đi, đến lúc đó chỉ sợ càng nhìn nhau càng chướng mắt, không
thể sống chung.”

Từ Khách Thu cầm tờ giấy gấp lại, cẩn thận tựa như đối với trân bảo,

hoặc như một phần hồi ức trân quý sẽ không bao giờ có lại được. “Ninh
Hoài Cảnh, làm một người giàu sang nhàn rỗi không tiền đồ của ngươi đi, ít
nhất, kết quả sẽ tốt đẹp.”

Ninh Hoài Cảnh cẩn thận nghe từng lời của y, yên lặng nhìn từng động

tác của y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.