HẠ TÂN LANG - Trang 159

Nói lên mấy thứ đó, biểu tình Từ Khách Thu cũng không có biến hóa

gì nhiều, chỉ là lẳng lặng, hững hờ, tựa như chuyện chẳng liên quan gì đến
mình, hoặc cũng có thể là đã cam chịu số mệnh. Ninh Hoài Cảnh nghĩ
muốn giống như trước đây đưa tay vuốt tóc y, bàn tay hết duỗi ra lại nắm
chặt, trong lòng không nén được tiếng thở dài.

Thân thể tiểu thư thật sự không tốt, nhất là mấy lúc trời trở lạnh, nửa

đêm không ngừng ho, ho đến ngủ không được, miễn cưỡng ngủ được một
chút lại bị ho đến tỉnh, cứ thế một ngày một đêm. Thuốc cũng hệt như cơm
ba bữa đều uống, uống liên tục quanh năm suốt tháng, lúc nào cũng phải có
ngươi bên cạnh chiếu cố. Hoàng gia đối đãi nàng cũng không tốt cho lắm,
xem nàng như gánh nặng làm liên lụy cả nhà. Nhiều năm ốm đau trên
giường, tiểu thư mẫn cảm đa sầu, thường thường nhìn chén thuốc thở dài,
lúc ho không kềm được nước mắt chảy dài, trong lòng bi thương bệnh liền
nặng thêm, bệnh nặng lại càng bi thương, luôn nghĩ muốn không uống
thuốc, chết là xong thôi.

Từ Khách Thu ban ngày ở Hàn Lâm Viện làm việc, buổi chiều đọc

sách ôn bài, thỉnh thoảng đứng dậy đi hỏi thăm nàng, có uống thuốc chưa,
lạnh hay không, nhẹ giọng mà khuyên giải, an ủi nàng. Đợi cho xong hết
mấy việc vụn vặt, lật tiếp hai trang sách trời đã hừng đông. Mọi người nói,
cưới vợ là cưới người về chăm sóc mình, đến phiên Từ Khách Thu lại biến
thành người đi chăm sóc. Bốc thuốc cũng vậy, thấy trên đường về nhà đi
ngang tiệm thuốc, y liền lãnh luôn phần bốc thuốc.

“Vất vả như thế làm gì a? Trong nhà không phải còn có hạ nhân, nha

hoàn sao?” Ninh Hoài Cảnh cũng từng nghi hoặc.

Từ Khách Thu nhìn xa xa phía trước, hai mắt loan loan.

“Bởi vì, nàng là thê tử của ta a…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.