HẮC ÁM VĂN MINH - Trang 885

Bên cạnh hắn, có một cô gái áo tím, da thịt tuyết trắng, dung nhan khuynh
thành, một cái nhăn mày, một nụ cười đều mang theo mị hoặc câu hồn
nhiếp phách, tự nhiên chính là Tần Lam.

Bên cạnh đó, còn có hai người nam tử, một là dáng người tráng kiện, cực
kỳ to lớn, cơ bắp cường tráng, khiêng một thanh chiến chùy, có chút bá bá,
bên cạnh nam tử này là một nam tử khác, dáng người cao ngạo to lớn, ánh
mắt lạnh lùng, ăn nói có chút ý tứ.

Cạnh đó là một nam tử áo đen, thần sắc lạnh lùng, toàn thân lượn lờ sát khí
nhàn nhạt, làm cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm cực kỳ.

Sau khi mấy người đến gần, mỗi người riêng phần mình mà lên xe trọng
giáp. Đi vào chiếc xe Diệp Thần, chính là nam tử dáng người cao ngạo to
lớn, ăn nói có ý tứ, tên là Đường Chú.

Lên xe, đôi mắt lạnh lùng của Đường Chú nhìn lướt qua toàn trường, dừng
tại trên người Diệp Thần một phát, rồi lập tức dời đi ánh mắt, trầm giọng
nói: "Lúc này đây do ta phụ trách dẫn mọi người, hy vọng các vị phối hợp,
tất cả mọi người đều phải hiệp trợ lẫn nhau, mới có thể tiếp tục sống sót,
đạo lý môi hở răng lạnh thì tất cả mọi người đều hiểu rồi đấy."

Tất cả mọi người gật đầu.

"Xuất phát" Đường Chú bãi tay xuống, xe trọng giáp liền chạy.

Toàn bộ căn cứ, trên bốn phía đường phố, có rất nhiều xe tải lớn, chở binh
sĩ hướng bên ngoài căn cứ mà đi, tất cả mọi người đều cảm thấy bất
thường, và cũng âm thầm khiếp sợ binh lực cường đại của căn cứ.

"Xảy ra đại sự gì?"

"Nhiều binh sĩ như thế muốn đi đâu?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.