HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 327

Đám người Ngụy lão gia tử cùng Diệp gia hơn mười hạ nhân tại chỗ đều

ngây ngẩn cả người.

Đoạn Vân Tụ ngắm nhìn Diệp Tú Thường, nhớ tới câu nói sau cùng của

nàng, lại nhìn đến vẻ mặt mọi người bên trong, trong lòng đã hiểu đại khái.
Nàng trong lòng một trận chấn động ---- Tú Thường a Tú Thường, có thể
được nàng ái mộ, ta may mắn xiết bao!

Nàng hít sâu một chút, đi tới bên người Diệp Tú Thường, giữ chặt tay

nàng nói: “Người ta thích, cũng là nàng.” Ngữ khí bình thường nhưng nặng
tựa ngàn cân không thể lay chuyển, mà ánh mắt lại kiên định hữu thần.

Diệp Tú Thường nở nụ cười, nàng đến đây, ngay trước nhiều người như

vậy nói ra cũng giống như mình đã nói, nàng mang theo ánh mắt kiên định,
khí thế cao ngạo như vậy, làm cho mình cảm thấy được, cuộc đời này đã
không còn gì phải hối tiếc.

Hai người hàm tình mạch mạch* tình ý lưu chuyển, không cảm thấy,

giống như người bên ngoài đều không tồn tại, nhưng trái lại những người
khác bắt đầu lúng túng.

*(nhìn) -> (ánh mắt) say mê tình tứ

Ngụy lão gia tử ánh mắt đảo qua Đoạn Vân Tụ, hỏi: “Vị này chính là?”

Đoạn Vân Tụ khom người ôm quyền, “Vãn bối Đoạn Vân, bái kiến

Ngụy bảo chủ!”

“Ngươi chính là Đoạn Vân?”

Đoạn Vân Tụ gật đầu.

Nếu là bình thường Ngụy Khải chắc chắn khích lệ thiếu niên ở trước mắt

này một phen, nhưng lúc này cho thấy người này rõ ràng là kình địch của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.