HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 387

“Tú Thường!” Nàng lớn tiếng kêu, sợ hãi thân ảnh này từ nay về sau

biến mất khỏi sinh mệnh của mình.

Thân ảnh kia ngừng di chuyển, xoay người lại, vốn là một gương mặt

thanh tú, thế nhưng lúc này lại không còn sức sống.

Đoạn Vân Tụ cố gắng hít sâu mới đem hơi thở của mình ổn định lại. Khi

nàng nhìn thấy nữ tử mỹ lệ như hồ điệp kia, mới nhận ra cuồng phong bạo
vũ khiến thế giới của mình lung lay sắp đổ đã chậm rãi lặng yên, mà mặt
trời cũng đã xuất hiện sau rặng mây đen, chiếu sáng phía chân trời.

Nguyên lai, ngươi đúng là ánh sáng trong thế giới của ta, mà ta, đến lúc

này mới phát hiện.

Đoạn Vân Tụ chậm rãi đi qua, ôm lấy thân thể nàng, cảm giác đau triệt

nội tâm, cũng ngọt tận xương tủy, mà nước mắt mấy ngày nay bị cưỡng ép
áp chế dưới đáy lòng lúc này thế nhưng đều rơi xuống.

“Thực xin lỗi, không phải không thích, mà là sợ chính mình, quá mức

thích ngươi...”

Vốn Diệp Tú Thường đã muốn chết lặng, giống như linh hồn bị rút cạn,

chỉ là khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia đi tới, suy nghĩ như bị đình trệ,
mà lời nói của Đoạn Vân Tụ rơi vào trong lỗ tai nàng, giống như đến từ
chân trời phía xa, nàng sững sờ không thể tin được, nghe thấy mình hỏi:
“Ngươi nói cái gì?”

Hai tay Đoạn Vân Tụ gắt gao đem nàng ôm chặt trong lòng, tiến đến tai

của nàng, thấp giọng mà rõ ràng nói lại: “Không phải không thích, mà là
quá mức thích ngươi, thế cho nên, mất đi chính mình...”

Diệp Tú Thường đẩy Đoạn Vân Tụ ra, nhìn chằm chằm ánh mắt đối

phương, cũng không nháy mắt một cái, lời nói này, tới quá mức khiếp sợ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.