HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 389

Nàng chậm rãi đến gần, lúc ban đầu chỉ là chạm đến cánh môi Diệp Tú

Thường, ôn nhu khẽ liếm, nhưng mà rất nhanh liền không thể thỏa mãn, vì
thế bắt đầu ngậm cánh môi xinh đẹp này mút vào.

Diệp Tú Thường không nghĩ tới người luôn luôn ngượng ngùng như

Đoạn Vân Tụ lúc này đột nhiên trở nên chủ động, có điểm phản ứng không
kịp, nhưng là sau khi lấy lại tinh thần lòng nàng liền rung động, bởi vì nàng
cảm nhận được từ trên môi truyền đến tình ý thật sâu, lời của Đoạn Vân Tụ
cũng trở về đãng ở trong tâm trí nàng “Không phải không thích, mà là quá
mức thích ngươi, thế cho nên, mất đi chính mình...”

Nàng vô cùng xúc động bởi cảm tình này, trái tim tràn đầy ngọt ngào

cùng chua xót, nàng nhắm đôi mắt lại bắt đầu đáp trả nụ hôn, dốc cả tâm tư
vào, bất tri bất giác liền tựa người lên tường.

Đoạn Vân Tụ tóm được đầu lưỡi linh động mềm mại bắt đầu hút, xuy

cắn, động tác theo mềm nhẹ đến kịch liệt, từng bước xâm nhập.

Hai người ở tại một góc nhỏ trong trời đất trình diễn một màn ôn nhu

thành trì công phòng chiến, ngươi lui ta tiến, ta tiến ta lui, hoàn toàn quên
thời gian cùng địa điểm, cũng không nghe được tiếng bước chân càng ngày
càng gần.

Tiếng bước chân đang đến này là của Diệp Viễn Khâm và Sở Dao. Bọn

hắn đã nhiều ngày thấy Diệp Tú Thường ủ rũ không vui, vốn là muốn tới
đây tìm Đoạn Vân Tụ khuyên bảo, không nghĩ tới nhìn thấy một màn này --
-- hai thân ảnh một trắng một vàng quấn nhau ở bên tường tuy hai mà một,
bị hơi thở ôn nhu nơi này bao phủ, hoàn toàn không chú ý cái khác, ngay cả
có người tới cũng đều không hay.

Sở Dao ngây dại, nàng trước kia chưa từng gặp qua hình ảnh như vậy,

mà lần đầu tiên thấy thế nhưng lại là người trong lòng cùng biểu tỷ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.