HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 439

Diệp Tú Thường cúi người nhiệt liệt hôn người dưới thân, đầu lưỡi cũng

tiến vào quấn quýt si mê, rốt cục ở một trận thiên lôi địa hỏa đầu ngón tay
của nàng cũng đột phá chướng ngại, mà Đoạn Vân Tụ tê rút khẩu khí,
không tự chủ được cứng thân mình, mười ngón cũng gắt gao khấu tại lưng
Diệp Tú Thường.

Diệp Tú Thường cảm thấy được thực áy náy lại thực đau lòng, nhưng lại

không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể dùng nụ hôn nồng nhiệt đến dời đi
lực chú ý của Đoạn Vân Tụ.

Thống khổ qua hồi lâu mới tán đi, sau đó là lặng lẽ mà sinh hoan du,

thẳng đến lúc cực nhạc. Diệp Tú Thường co rút ngón tay của mình, Đoạn
Vân Tụ thở càng ngày càng dồn dập, ánh mắt vốn trong sáng nhưng xuân
sắc lại lưu chuyển như câu hồn đoạt phách, vốn gương mặt oánh bạch lại
nhiễm lên mị hoặc điên đảo chúng sinh, rên rỉ bị đè nén dần dần uyển
chuyển thốt ra, tóc đen tán loạn trên gối, cả người như đóa hoa nở rộ kinh
diễm, đẹp không sao tả xiết...

Mới biết được, cùng người có tình làm chuyện khoái lạc là như thế khoái

hoạt, mới biết được dục hải khôn cùng nhưng không nguyện ý hồi đầu, tình
nguyện sa vào trong đó...

-----------------

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.