HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 482

nghe thấy tiếng phì phì đại hỏa thiêu đốt. Hắn cố gắng mở to mắt, phát hiện
nhà mình biến thành một biển lửa, mà cha nương liền nằm đó cách mình
không xa.

Hắn gian nan bò đến bên người cha nương, đẩy thi thể của bọn hắn, yếu

ớt hô “Cha... Nương...”, nhưng mà bọn hắn vẫn không nhúc nhích. Hắn
mới ý thức được, bọn hắn đã chết rồi, vĩnh viễn rời đi chính mình.

Nhưng mà trong lòng hắn dục niệm cầu sinh tích tụ bùng lên, hợp thành

một cổ lực lượng cường đại. Hắn tự nói với mình không thể chết được, hắn
đứng lên đi xuyên qua ngọn lửa ra đến hậu viện, chui qua cái lỗ chó. Hắn
hao hết khí lực bò tới phụ cận bờ sông, nhào vào lòng sông.

Lửa cháy trên người bị dập tắt, nhưng hắn đã vô lực bơi lên bờ, rất nhanh

hắn mất đi ý thức. Không biết qua bao lâu hắn mở mắt, cho là mình đã ở tại
địa phương có tên là “Hoàng Tuyền”, nhưng bên cạnh có một hán tử nói
cho hắn biết hắn đang ở trên thuyền của Tiềm Long Giáo.

Hắn vẫn còn sống! Sau này hắn mới biết được bởi vì trái tim hắn hơi

lệch hơn so với thường nhân một chút... Nhưng mặt của hắn toàn bộ bị hủy,
trên người cũng là vết sẹo tung hoành.

Hắn cứ như vậy tới tổng đàn Tiềm Long Giáo, nửa năm sau tổn thương

mới tốt được không sai biệt lắm, sau đó làm tiểu tay chân, lại bị giáo chúng
bắt nạt.

Hắn thề phải huyết nhận cừu nhân, mạo hiểm chạy tới nhìn lén Giáo chủ

Nam Tích Thiên luyện võ. Nam Tích Thiên rất nhanh liền phát hiện ra hắn,
vốn muốn giết hắn, nhưng thấy đôi mắt kia của hắn sáng trong có thần, rất
giống đứa con chết yểu hai năm trước của mình, lại thấy hắn ngộ tính hơn
người, đã muốn nhớ kỹ chiêu thức của mình, liền không giết hắn ngược lại
thu hắn làm nghĩa tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.