HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 500

Ngón tay của nàng dừng ở lại nơi đó, trong đầu lại đang suy tư.

Diệp Tú Thường cảm giác được toàn bộ động tác Đoạn Vân Tụ đều dừng

lại, cả người tựa như ma quỷ nhìn mình.

“Vân Tụ...” Vì sao ta không - cảm giác được ôn nhu của ngươi, không -

cảm giác được nhiệt tình của ngươi? Ngón tay của ngươi đạt tới nơi đó, lại
vì cái gì không tiếp tục đi tới?

Nàng động động, đem khoảng cách Đoạn Vân Tụ mới vừa kéo ra lại lấp

đầy, cái khoảng cách có thể làm lạnh lòng người, tiến đến bên tai nàng, nhẹ
nhàng mà nói: “Vào đi, ta nguyện ý, thuộc về ngươi, đời này kiếp này, kiếp
sau kiếp sau nữa...”

Ta nguyện ý, thuộc về ngươi, đời này kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa...

Đoạn Vân Tụ giương mắt nhìn Diệp Tú Thường, biểu tình âm hàn dần dần
hòa tan, nước mắt bất tri bất giác xông tới.

“Cho dù, chúng ta từ nay về sau không thể thân mật như vậy, mà là...”

Rút kiếm tương hướng...

Diệp Tú Thường nở nụ cười, dự cảm ác mộng này càng ngày càng mãnh

liệt rồi.

Có thể ngay cả như vậy, ta vẫn là nguyện ý, thuộc về ngươi, chẳng sợ từ

nay về sau chúng ta chỉ như người qua đường.

Ta nguyện ý mang theo tốt đẹp ngươi lưu lại, kiết kiết độc hành (ý là đơn

độc cả đời)...

Nàng ôm chặt thân mình Đoạn Vân Tụ, ở bên tai nàng cúi đầu đồng ý:

“Bất luận như thế nào, ta đều nguyện ý, đời này kiếp này, chỉ thuộc về
ngươi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.