HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 604

Đoạn Phong Tiêu vô lực lắc đầu, “Quên đi, có đi cũng đã vô dụng rồi...”

“Nàng thật đúng là hảo muội muội của ngươi, chúng ta trù tính kế hoạch

lớn đã lâu cứ như vậy hủy ở trong tay nàng rồi...” Kim Xu không biết nên
hỉ hay là nên bi, nhưng nàng hiểu rõ tức giận của mình phần lớn là đến từ
ghen tuông.

Đoạn Phong Tiêu cười đến khô khốc, “Người định không bằng trời định,

có lẽ số phận của bạch đạo chưa đến tuyệt lộ...”

“Này phải làm sao bây giờ?”

“Trước về Thái Bạch Sơn, chậm chỉ sợ sẽ có dị động. Ta không nhanh

không được, ta muốn trước khi đi sẽ đem đường cấp Tụ nhi trải bằng, cho
nên chuyện nàng làm hôm nay, chúng ta biết là được rồi, đừng nói ra...”

“Giáo chủ ngươi thật đúng là coi trọng ta, ta vì sao phải giữ kín bí mật

cho ngươi cùng muội muội của ngươi? Nói ra nhưng lại có lợi cho ta...”

Đoạn Phong Tiêu quay lại phía nàng cười một cái, “Ngươi nói không sai,

ngươi không có lý do gì giữ kín bí mật này, nhưng bí mật này liên lụy đến
nàng, mà ngươi, đối với nàng động tình...”

Kim Xu không nói gì chỉ cười khổ.

Thái Bạch Sơn nằm ở chân núi phía Bắc Tần Lĩnh, là ngọn núi cao nhất

Tần Lĩnh, dãy núi trùng điệp khe rãnh thâm u, còn có một cái sơn cốc tĩnh
mịch rộng lớn. Đã đến cuối mùa thu, trong sơn cốc cổ đạo uốn lượn, thác
bay suối chảy, sơn quả xuyến xuyến, cổ phong rũ xuống mát mẻ, người ở
nơi này chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vui vẻ thoải mái.

Nơi bằng phẳng nhất trong sơn cốc đứng sừng sững một tòa đại điện

nguy nga, mà trong đại điện lạnh lẽo còn hơn phong thu bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.