Phong Khiếu Thiên quay đầu phất phất tay với nhóm người Liêu ở bờ
bên kia.
Tiêu Khảm đang đứng ở bờ biển, chờ thuyền trở về, hình như bọn họ
khá lúng túng. Biểu tình lại có chút không được tự nhiên, có vẻ bọn Liêu
binh này lá gan rất nhỏ.
Núi Bình Chung phái người đem đò trở lại rồi bỏ đi, để nhóm người
Liêu tự mình qua sông.
Hạ Nhất Hàng đột nhiên vỗ vỗ Phong Khiếu Thiên, “Khiếu Thiên, đi
nhắc nhở bé con nhà ngươi một chút, hình như thuyền thấm nước nặng rồi
để nó lưu ý.”
Phong Khiếu Thiên vui tươi hớn hở chạy đến bờ biển, hướng về bờ
bên kia bắt đầu ồn ào, “Con ơi! Thuyền kia hình như thấm nước nặng lắm
rồi, con nhìn xem thử đáy thuyền có phải bị thủng lỗ không.”
Bị Phong Khiếu Thiên nói như thế, tất cả người Liêu đang lên thuyền
đều vội vàng nhìn thân thuyền thăm dò.
Tiêu Khảm đứng ở bờ biển nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thuyền sắp
chìm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều mỉm cười nhìn Hạ Nhất
Hàng. Đây là rõ ràng là ức hiếp người không biết bơi, thật xấu!.
Tạm thời không đề cập tới nhóm người Liêu ở bờ biển đang nghiên
cứu xem liệu thuyền có chìm hay không, lại nói chuyện bọn Triển Chiêu đi
theo hai vị quan viên núi Bình Chung tiến vào địa phận thành Bình Chung.
Ở núi Bình Chung, một thành chính là một quốc gia, quy mô thành thị
rất lớn, tựa vào núi mà xây dựng. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngay núi non