HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 1160

lúc ngốc nghếch, hay là người đã từng là vị thiếu niên băng tuyết lãnh khốc
vô địch kia.

Mà đồng dạng, bốn người trẻ tuổi cùng Thiên Tôn đứng trong gió

tuyết, tựa hồ cũng có biến hóa… Nguyên bản vẫn là bọn họ, nhưng vẫn có
chút gì đó đang lớn dần lên, không chỉ là võ công mà thôi…

Con người một khi đã trưởng thành thì sẽ không lớn lên được nữa, cho

dù có già đi, cũng sẽ không lớn nữa… Một người đã lớn tuổi rồi còn cần
nhờ tới điều gì để lớn lên nữa? Phương pháp tốt nhất chính đi qua quá khứ.

Vô luận là quá khứ của mình, hay là quá khứ của người khác.

Quá khứ trước đây của Thiên Tôn, quá khứ trước đây của một con

người, tất thảy đều quý giá, cho dù chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nhìn thấy một
góc nhỏ cũng có thể khiến người ta phải nhanh chóng trưởng thành.

Con người một khi trưởng thành, cho dù chỉ có một chút thì toàn bộ

thiên địa cũng đều sẽ tùy theo mà thay đổi, thay đổi hoàn toàn, rất nhiều sự
tình chưa bao giờ thấu hiểu được đều sẽ lập tức sáng tỏ.

Nhìn bốn bóng dáng của họ, người quan sát ở phía ngoài đều có một

loại cảm giác kỳ diệu, khó có thể hình dung, nhưng tràn ngập chờ mong.

Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên vai Vô Sa đại sư, đột nhiên đưa tay ôm mặt lắc

lư, “Thật là soái nha!”

Liệt Tâm Dương vẫn đang luôn quỳ sập dưới đất không chịu đứng lên

không chen lời càng không có cảm giác tồn tại lúc này bỗng bị một lời
“thức tỉnh” mà sáp lại, xoa xoa mắt, cảm thán một câu, “Ai nha… Thiệt là
nhiều nam nhân đẹp trai!”

Tất cả mọi người ném cho hắn cái liếc mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.