Người giang hồ nói Ma Cung hại rất nhiều người.
Hỏa Kỳ Lân nói gần đây Tây Vực không yên ổn, thời khắc quan trọng
các ngươi còn đến gây thiêm phiền, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách,
cái đám sâu làm rầu nồi canh các ngươi!
Người giang hồ nói hung thủ giết người giấu trong quân doanh.
Hỏa Kỳ Lân nói từng có bao nhiêu giang hồ chính phái vì trợ giúp
Triệu gia quân đẩy lui địch cam nguyện chịu chết, so với bọn họ quả thật
các ngươi đã vứt sạch mặt mũi tổ tông nhà mình!
Long Kiều Quảng ở một bên phụ họa, đám môn phái giang hồ phía
dưới này đều đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu, trộm gà bắt chó, nam đạo
nữ xướng...
Hai người bọn họ nói chuyện vừa nhanh, mồm miệng lanh lợi, nội lực
lại cao, nói một hồi thành ra đám người giang hồ trước cửa thành từ đầu tới
cuối đều bận rộn biện giải cho mình, sớm chẳng nhớ ra vì sao mình lại đến
đây. Người giang hồ rất buồn bực —— rõ ràng bọn họ có lý mà? Nói như
thế nào cuối cùng lại có cảm giác như mình thẹn với người trong thiên hạ
vậy?
Một đoàn dân chúng Hắc Phong Thành phía sau đến xem náo nhiệt
nhờ Âu Dương nhớ lại sự tích anh hùng Triệu Phổ rong ruổi sa trường, cảm
khái liên tục, tiểu Nguyên soái nhà ta đã trưởng thành thành đại anh hùng
rồi! Đám người giang hồ này thật kỳ cục, bọn họ tới đây để làm gì? Mặc kệ
họ! Dù sao cũng không thể mắng Triệu gia quân!
Những người khác đều ở trên thành lâu nghe.
Thiên Tôn lẫn Ân Hậu cho dù thường thấy tình cảnh này cũng nhịn
không được tán thưởng —— xem mồm mép này! Lợi hại!