Công Tôn tiên sinh yên lặng thở dài —— xem bản lĩnh của nhi tử nhà
hắn này! Người ta nói mông hổ không sờ được, bé mập nhà hắn khen
ngược, đầu của Binh mã đại Nguyên soái nói vỗ liền vỗ.
Tiểu Tứ Tử vỗ xong, tựa hồ rất hài lòng khi nghe thấy tiếng vỗ rất kêu,
bàn tay nhỏ vung lên, thay đổi vẻ nhu khí ngày xưa, sang sảng buông một
câu, "Gặp dữ hóa lành!"
Lập tức, trên thành truyền đến tiếng cười sảng khoái của Triệu Phổ.
Cửu Vương gia cười, mang theo một loại ma lực giúp ổn định quân
tâm, binh sĩ đang dàn hàng lập tức ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Dưới thành lâu, đánh bay người giang hồ cuối cùng, một cước giẫm
vào vũng nước, Thiên Tôn ném cây mây trong tay xuống đất, mỉm cười
—— gặp dữ hóa lành!
...
Mà lúc này, tám vị cao thủ gánh vác trọng trách phá trận, tách ra chạy
đến chiến trường của mình.
Triển Chiêu và Tu La Vương đi hướng đông, Lâm Dạ Hỏa và Tửu
Tiên đi về phía tây, Diệp Tri Thu và Thiên Tàn Lão Nhân đi hướng nam,
Bạch Ngọc Đường cùng Táng Sinh Hoa hướng bắc.
Bởi vì cự ly khác nhau nên Lâm Dạ Hỏa và Tửu Tiên Tiết Tẫn đến
đích ở hướng tây trước.
Trên đường, Tiết Tẫn giải thích tỉ mỉ cho Lâm Dạ Hỏa hiểu được
những điểm then chốt của Trận Tứ Tà.
Cái gọi là Tứ Tà, không phải chỉ cần có cao thủ nội lực cao cường trấn
thủ tại bốn điểm là được, mà tứ phương nội lực này phải tương sinh tương