Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở ngay dưới sườn núi gặp Triệu
Phổ đều hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Phổ cùng hai người lùi đến bên cạnh Thiên Tôn và Ân Hậu ở
cách đấy không xa, thành thật giải thích. "Không có việc gì, đã bàn trước
với Bà Bà dụ người ra."
Lúc này, xa xa vang lên tiếng vó ngựa, Âu Dương Thiếu Chinh một
ngựa dẫn đầu mang theo binh mã đuổi đến, ngẩng đầu vừa nhìn liền phát
hiện Triệu Phổ hoàn hảo không sao, Hỏa Kỳ Lân lập tức trợn trắng mắt,
"Triệu Phổ! Ngươi nha có phải lại bày ra kế gì nữa không?!"
Chúng tướng theo phía sau Âu Dương Thiếu Chinh không biết chuyện
Triệu Phổ mất tích —— đều khó hiểu, sao Nguyên soái lại ở đây, nhìn xem
khí thế này của tiên phong quan... đây là muốn tạo phản?
Triệu Phổ muốn cãi lại bất quá cảm thấy có chút đuối lý, Âu Dương
Thiếu Chinh chỉ thiếu chút ở trên lưng ngựa nhảy dựng lên lấy Băng Thiết
Côn đánh hắn, "Ngươi bày kế thì mẹ nó cũng phải nói với chúng ta một
tiếng chứ! Đại gia xém chút bị dọa tiểu ra quần, cái tên không đáng tin cậy
nhà ngươi!"
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, kể cả Công Tôn,
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều liếc mắt nhìn Triệu Phổ.
Cửu Vương gia thấy vẻ mặt ghét bỏ của mọi người, cũng là có chút
xấu hổ.
Công Tôn trừng hắn một cái, "Ngươi cũng thật là! Phải nói một tiếng
chứ! Dọa chết người!"
Triệu Phổ cười làm lành, "Cái này... không phải do chuyện xảy ra quá
đột ngột sao."